Ăn sáng xong, Tần Dương đi tới chỗ bọn họ cười nói: "Tần Minh dẫn mọi người đi ra ngoài chơi đi."
"Dạ được."
"Nhớ đi sớm về sớm." Ông dặn dò xong thì quay trở về phòng khách.
Tần Hiểu ở bên cạnh nói: "Anh Tần Minh em muốn đi ăn kem, anh dẫn em đi có được không?"
Tần Minh không trả lời quay sang nhìn Cố Thường Hi đứng bên cạnh: "Cậu lên thay đồ đi rồi cùng đi."
"À được."
Một lát sau bọn họ rời khỏi nhà đi đến trạm tàu điện ngầm.
Cố Thường Hi nhìn cậu hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Trung tâm mua sắm, không phải hôm qua tôi nói với cậu sẽ mua máy sấy tóc cho cậu sao?"
Cô nhớ ra hôm qua hình như cậu có nói vậy, cô gật đầu: "Mình nhớ ra rồi."
Tần Minh xoa đầu cô: "Sẵn tiện để mấy nhóc này muốn mua gì mua luôn."
Tới trung tâm mua sắm, mua xong mấy sấy tóc mấy đứa nhóc thì chạy đến khu bán đồ chơi cho trẻ em.
Tần Minh cầm một mô hình đồ chơi lên hỏi: "Mấy em muốn mua cái này?"
Mấy đứa nhóc gật đầu, đồng thanh trả lời: "Dạ đúng vậy anh."
"Được sẽ mua cho mấy em."
Cố Thường Hi thấy cậu dịu dàng nói chuyện, không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi khiến cô nhìn hơi lâu hơn một chút.
Tần Minh thanh toán xong đứng dậy thấy ánh mắt của cô thì đi tới bên cạnh, trong mắt đầy ý cười: "Cậu nhìn gì?"
Cô bị cậu bắt gặp chuyện nhìn lén, lúng túng nói: "Đâu, đâu có."
Tần Hiểu đi tới nắm lấy tay cậu, nói: "Anh, anh dẫn em qua kia mua sắm đi.
Em vừa nhìn hợp ý một cái váy."
Tần Minh lạnh nhạt rút tay ra: "Được rồi."
Cô ở bên cạnh không nhịn được nói: "Nhưng đồ ở bên đó bán khá mắc đó."
"Không sao, tiền của ba tôi nên không lo."
Cố Thường Hi nhất thời không biết nói gì nhưng cũng cảm thấy nếu đây là tiền của cậu chắc cô sẽ sót mất.
Bọn họ đi tới chủ yếu chỉ mua cho Tần Hiểu chiếc váy mà cô ấy thích nhưng khi cô nhìn thấy một chiếc váy trắng có thêu những con bướm nhỏ tô thêm màu sắc cho chiếc váy không tự chủ nhìn nhiều thêm một chút.
Tần Minh đứng bên cạnh thấy tầm mắt của cô, hỏi: "Thích sao?"
Cố Thường Hi gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy vào thử đi."
Tần Minh nói xong thì quay sang nói với nhân viên đứng bên cạnh lấy bộ váy kia xuống cho cô thử.
Đến lúc chiếc váy bị lấy xuống, cô phản ứng vội nói: "Không cần đâu."
Cậu không nghe lời cô nói nhét bộ váy vào tay cô rồi đẩy cô vào phòng thay đồ: "Cứ thử đi, không sao đâu."
Một lát sau Cố Thường Hi từ trong phòng thử đồ bước ra chiếc váy trên người mặc khá vừa vặn, chiếc váy dài tới gối.
Tần Hiểu đã thử xong đi tới chỗ Tần Minh hỏi: "Có đẹp không anh?"
Tần Minh nhàn nhạt nhìn cô ấy trả lời: "Được." Tần Hiểu nghe xong thì bĩu môi không vui đi vào phòng thử đồ.
Tần Minh sau đó cất bước đi tới chỗ Cố Thường Hi đang đứng trước gương, cô thấy cậu đi tới thì mỉm cười hỏi: "Cậu thấy như nào? Có đẹp không?"
Cậu nhìn cô chăm chú, một lát sau nói: "Rất đẹp."
Cô nghe cậu khen vậy thì hai gò má hơi ửng đỏ, cậu tiến tới ôm cô từ phía sau lưng: "Nếu đã thích như vậy thì mua đi."
"Nhưng mà..."
Cô cau mày suy nghĩ nhưng nghe giọng Tần Minh nói: "Không sao, cứ mua đi.
Ba tôi cũng muốn mua gì đó tặng cậu nhưng lại sợ cậu không thích.
Hôm nay vừa hay cậu lại thích chiếc váy này thì cứ mua đi."
Cô còn định từ chối nhưng nhìn ánh mắt của cậu là không cho từ chối cô đành đồng ý: "Được rồi."
Mấy đứa nhóc ở phía sau thì đang say mê đồ chơi trên tay nên không để ý tới bên này.
Nhìn Cố Thường Hi bước vào phòng thay đồ, cậu trầm mặc suy nghĩ.
Khi cậu nhìn thấy cô mặc chiếc váy bước ra trong lòng cậu muốn làm việc có nhiều tiền để có thể tặng cô những chiếc váy mà cô thích nhất.
Tần Hiểu đã thay đồ xong đi tới: "Anh, anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Tần Minh hồi thần lắc đầu: "Không có gì."
Sau khi mua đồ xong thì Tần Minh dẫn mọi người về nhà.
Vừa bước vào trong nhà đã thấy mọi người ở trong phòng khách đang chơi mạt chược với nhau.
Chú ba thấy họ về thì cười nói: "Mấy đứa mau qua đây chơi."
Tần Hiểu đi tới ngồi cạnh chú ba, ôm lấy tay ông: "Ba, ba để cho anh Tần Minh chơi chắc chắn ba sẽ thua cho xem."
Chú ba vỗ đầu cô ấy, cười nói: "Ba con chẳng lẽ không chơi lại Tần Minh sao?"
"Nhưng mà năm nào ba chơi với anh ấy có thắng đâu."
Mọi người nghe thế thì bật cười, Tần Minh đi vào thay thế chỗ của Tần Dương: "Đó là do ăn may thôi."
Cố Thường Hi tò mò ngồi xuống cạnh cậu xem cậu chơi mạt chược, chú ba ngồi đối diện nói: "Được rồi, lâu lắm chú cháu mình chưa chơi với nhau.
Mau chơi thôi."
Chơi ba ván thì cả ba ván cậu đều thắng không giống như cô chơi ván nào sẽ thua ván đó.
Tần Minh quay sang nhìn cô: "Chơi thử không?"
Cô lắc đầu từ chối: "Không, mình chơi dở lắm.
Mình từng kể với cậu rồi mà."
Cậu cười khẽ, đứng dậy nói: "Con trả chỗ cho ba không chơi nữa.
Con về phòng trước đây."
Cậu xoay người đi về phòng Cố Thường Hi đứng dậy cầm túi đồ theo sau.
Tần Hiểu cũng thấy hai người đó chắc chắn có vấn đề nên đứng dậy đi theo.
Lên trên lầu đứng trước cửa phòng, Tần Minh nắm lấy tay cô kéo lại, cô quay sang nhìn cậu: "Có chuyện gì sao?"
"Năm mới tôi chưa lì xì cho cậu lúc nãy tôi đã chuyển khoản rồi cậu kiểm tra lại xem."
Cố Thường Hi mở điện thoại ra xem thấy hồng bao cậu gửi tới cho cô là 920 tệ thì cô kinh ngạc không biết nói gì.
Thường thì người ta sẽ gửi 520 để biểu thị anh yêu em nhưng cậu thì khác cậu lại gửi 920 có nghĩa là chỉ yêu em.
Tức khắc mặt cô nóng rần lên, cậu cong khóe môi nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Cô ấp úng: "Cậu, cậu sao cậu lại gửi nhiều tiền như vậy cho mình?"
"Không sao cả, nó có thể biểu thị lời tôi muốn nói với cậu.
920 này cậu biết nó có nghĩa là gì không?"
Cố Thường Hi gật đầu, lí nhí nói: "Biết, biết chứ."
Tần Hiểu bước lên vừa vặn nghe thấy 920 thì đoán ra nhanh chân bước lên: "Anh Tần Minh, hai người đang hẹn hò với nhau sao?"
Tần Minh quay sang nhìn cô ấy cũng không