Cố Thường Hi dìu Thục Tâm đang say khướt về nhà Tần Minh còn cậu xách vali theo sau.
Cô không thể để bộ dạng này của Thục Tâm về nhà ông bà sợ hai người họ lo lắng nên chỉ hết cách đưa tới đây.
Bước vào nhà thấy Từ Dĩnh đang ngồi ở trong phòng khách xem phim, bà nghe tiếng ngẩng đầu ra nhìn vội vàng đứng dậy đi tới: "Đây, đây là làm sao vậy?"
Cố Thường Hi đỡ lấy Thục Tâm nhìn bà giải thích: "Cậu ấy có chuyện không vui nên uống hơi nhiều, con sợ cậu ấy như này về nhà sẽ làm ông bà lo lắng nên mới đưa tới đây."
Từ Dĩnh nghe vậy thì hiểu ra: "Được được, con dìu cô bé vào phòng đi dì đi nấu canh giải rượu."
"Làm phiền dì Từ rồi."
Cô dìu Thục Tâm về phòng mình đặt cô ấy lên giường xong thì ngồi một bên thở hồng hộc, Tần Minh đặt vali bên cạnh đưa tay lau mồ hôi trán cho cô: "Có mệt lắm không?"
"Không ngờ nhìn cậu ấy ốm như vậy mà lại nặng như thế khiến mình mệt đứt hơi."
Từ Dĩnh bưng chén canh giải rượu vào: "Hi Hi, dì nấu canh giải rượu xong rồi con đỡ con bé ngồi dậy đi rồi kêu con bé uống."
Cố Thường Hi vội lay lay Thục Tâm: "Mau dậy uống chút canh giải rượu."
Thục Tâm lầm bầm quay mặt sang chỗ khác: "Mình không uống đâu."
Cô hết cách đành đỡ cô ấy ngồi dậy, Từ Dĩnh ngồi lên giường rồi bắt đầu cô ấy mấy muỗng canh giải rượu.
Uống xong rồi thì bà đứng lên: "Được rồi vậy dì về phòng trước, mấy đứa nghỉ ngơi sớm mai còn đi học."
Cô cảm kích nhìn bà: "Cảm ơn dì."
"Không gì đâu."
Tần Minh đi tới xoa đầu cô: "Vậy tôi cũng về phòng đây."
"Được cậu ngủ ngon."
Trong phòng bây giờ cũng chỉ còn hai người bọn cô, cô ngửi ngửi mùi rượu trên người mình thì mở tủ ra lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc bước ra cô thấy Thục Tâm đã ngủ say sưa, tướng ngủ cũng chiếm hết 2/3 cái giường.
Cô đi tới tắt đèn chỉ mở đèn ngủ rồi bước tới bật đèn bàn học lên, sau đó ngồi xuống tiếp tục giải bài tập do lúc chiều vì chuyện của Thục Tâm nên cô vẫn chưa giải xong bây giờ tranh thủ còn thời gian thì giải nốt phần còn lại.
Sáng hôm sau Thục Tâm tỉnh dậy mở mắt nhìn trần nhà sau đó đưa mắt một vòng quan sát cách bài trí bên trong căn phòng.
Cô thấy bóng dáng của một người đang úp mặt trên bàn học ngủ rất say sưa.
Cô bước xuống giường đi tới nhỏ giọng gọi: "Hi Hi, Hi Hi."
Cố Thường Hi nghe tiếng có người đánh thức mình thì mở mắt ra nhìn thấy người gọi là ai thì ngồi dậy: "Thục Tâm cậu tỉnh rồi?"
"Sao cậu lại ngủ ở đây? Và sao mình lại ở đây?"
Cô xếp sách vở để vào trong cặp, vươn vai nói: "Tối qua cậu uống say mình không tiện đưa cậu về nhà ông bà sợ họ lo lắng nên mới đưa tới đây."
Thục Tâm vỗ đầu mình: "Mình lần sau mà uống rượu nữa sẽ là chó con."
Cô đứng dậy lúc đi ngang qua cô ấy thì nói: "Lúc đó nhớ sủa giống tiếng chó con một chút."
"..."
Lúc hai người xuống nhà, Từ Dĩnh nở nụ cười bước tới: "Con đã đỡ hơn chưa?"
Thục Tâm ngượng ngùng nói: "Con đã đỡ hơn rồi, chuyện hôm qua con có nghe Hi Hi kể làm phiền dì rồi."
"Không gì đâu, mau lại ăn sáng đi."
Tần Minh trên lầu bước xuống đi tới nhìn thấy sắc mặt của Cố Thường Hi không được tốt nhịn không được hỏi: "Tối qua ngủ không được?"
Cô lắc đầu: "Tối qua mình làm bài nên ngủ trễ một chút."
Nghe xong câu này cô cảm thấy bầu không khí lạnh đi một chút, Thục Tâm vội vàng chuồn đi còn cô rụt đầu lại giảm thấp sự tồn tại của mình.
Cũng may lúc này Từ Dĩnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Còn đứng đó làm gì mau qua dùng bữa sáng đi."
Dùng bữa sáng xong lúc ba người bước ra đã thấy có một chiếc xe đậu trước cổng.
Không đợi bọn họ nghi hoặc người đến là ai thì cửa xe mở ra nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Cố Thường Phong.
Anh nhìn ba người bọn họ nói: "Lên xe đi, anh đưa đi học."
Thục Tâm cắn môi lắc đầu đang muốn xoay người bỏ đi thì cánh tay bị kéo lại, cả người rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Sau đó một nụ hôn rơi xuống chuẩn xác trên môi cô.
Cố Thường Hi nhìn hành động nhanh chóng của anh mình thì kinh ngạc không thôi, thấy hai người họ hôn môi thì càng muốn xem nhưng trước mắt bị một bàn tay to lớn che lại.
Tần Minh nhàn nhạt nói: "Cảnh này không phù hợp không nên xem."
Cô bĩu môi quay sang nhìn cậu: "Vậy sao cậu được xem?"
Tần Minh nhìn thẳng vào mắt cô: "Mình đang nhìn cậu, có xem sao?"
"..." Cô nhất thời không phản bác lại được.
Cố Thường Phong chở ba người tới trường học, trên đường đi bầu không khí im ắng cực kỳ.
Một người là do thẹn thùng còn một người ít nói, Cố Thường Hi đảo mắt nhìn thở dài: "Anh, bà nội có về cùng anh không?"
Cố Thường Phong lắc đầu: "Không có, bà nội về trước anh vài ngày."
"Ồ."
Cố Thường Phong ngẩng đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu: "Lần này mẹ rất nhớ em cũng có nhờ anh gửi tới vài món quà cho em.
Chiều nay tới rước mấy đứa anh sẽ đưa."
Cô nghe vậy thì cất cao giọng: "Anh, hôm nay anh rảnh vậy sao?"
Vừa hỏi xong ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua cô rụt đầu lại, Tần Minh ngồi bên cạnh bật cười nhìn hai anh em nhà này.
Cô đá chân cậu một cái: "Thì không phải anh thường ngày bận rộn sao, chở đi học là may mắn lắm rồi vậy mà hôm nay có được đãi ngộ là rước về nữa."
"Cố Thường Hi."
"Em, em không nói nữa." Cố Thường Hi nghe thấy anh nói tên của cô thì trong lòng run sợ, quay sang thấy Tần Minh gương mặt nhịn cười của cậu thì tức giận quay mặt đi.
Vào trong lớp vừa về chỗ ngồi thì Mộng Phạn ôm chầm lấy cô: "Hi Hi mình nhớ cậu chết đi được."
Cố Thường Hi vỗ tay cô ấy ý bảo buông ra: "Được rồi, đầu năm tính ám sát mình sao?"
Mộng Phạn cười cười buông tay ra: "Cậu và Tần Minh Tết vừa rồi có đi đâu chơi không?"
"Cũng có."
Mộng Phạn tò mò hỏi: "Đi đâu vậy?"
Cô đưa ngón tay chạm trán cô ấy: "Nhiều chuyện nhưng mà Mộng Phạn à hình như cậu béo lên phải không?"
Mộng Phạn nghe vậy thì gương mặt tức khắc chuyển sang đau khổ quay xuống nói: "Bách Khanh, cậu nói mình không có béo lên là gạt người."
Bách Khanh đang chơi game nghe vậy thì xém trượt tay rơi điện thoại, ngẩng đầu cười nói: "Đâu có, trong mắt mình cậu không có chút nào là béo hết."
Mộng Phạn nhìn chằm chằm cậu: "Ngày mai cùng mình chạy bộ."
"..." Gương mặt Bách Khanh nhanh chóng u ám và tràn đầy vẻ đau khổ.
Lập Thành lúc này đi vào lớp nhưng không về chỗ ngồi ngay mà đi tới chỗ bọn họ trên tay còn cầm hộp bánh.
Cố Thường Hi ngẩng đầu lên nhìn cảm thấy chiếc hộp này rất quen mắt, đây không