Tần Minh nhìn qua một lượt rồi hỏi: "Cậu muốn chơi cái gì?"
Cố Thường Hi đưa tay chỉ trò chơi nhảy ở gần đó: "Trò đó, mình muốn chơi thử."
"Được."
Hai người bước qua cậu không chơi chỉ đứng ở phía dưới còn cô thì bước lên, cúi xuống nhìn những ô sáng.
Tiếng nhạc vang lên chân cô nhảy theo những ánh sáng chiếu vào ô, lúc đầu cô chơi còn chưa quen nhưng sau đó nắm được nhịp dần thì đã bắt đầu cảm thấy ổn hơn.
Nhóm của Bách Khanh đi tới nhìn thấy cô đang hăng say nhảy ở trên đó thì bật cười, Bách Khanh huých nhẹ cậu đang nhìn chăm chú vào cô hỏi: "Không tham gia nhảy cùng cô ấy sao?"
Tần Minh lắc đầu: "Không tham gia, hai người đấu súng xong rồi?"
Lập Thành tiến tới đứng bên cạnh khoác vai cậu: "Xong rồi."
"Ai thắng?"
Mộng Phạn ở phía sau nói: "Ván đầu thì Bách Khanh thắng ván sau là Lập Thành nên hai người hòa nhau."
Cố Thường Hi nhảy xong thì đi xuống tới chỗ mọi người, Tần Minh hỏi: "Chơi vui không?"
Cô gật đầu: "Rất vui, cậu cũng lên chơi thử đi."
"Tôi không chơi chúng ta chơi trò khác đi."
Cậu đưa tay chỉ chiếc xe gần đó nói: "Đua xe, thế nào?"
Cô từ chối: "Mình không biết chơi cái đó.
Hay là cậu chơi đi."
Lập Thành đi tới vỗ vai cậu: "Chơi cùng đi.
Mấy cậu có muốn xem chúng mình đua không?"
Hiểu Khê gật đầu: "Được đó."
Thế là bọn họ di chuyển qua trò chơi đua xe, hai người họ leo lên xe đội mũ bảo hiểm vào nhìn nhân vật trên màn hình.
Lập Thành cười hỏi: "Có muốn cược gì không?"
Tần Minh lắc đầu: "Không hứng thú."
"Được, bắt đầu thôi."
Hai người tập trung đua xe có thể nói ngang tài ngang sức không ai thua ai khiến bọn họ nhìn không rời mắt.
Cũng có nhiều người chơi gần đó bị thu hút nên tới đứng nhìn hai người họ.
Trò chơi kết thúc tiếng vỗ tay vang lên: "Hay lắm, hay lắm.
Chơi thêm nữa đi."
Tần Minh cởi nón ra bước xuống xe không quan tâm đến họ đi tới chỗ cô: "Đi thôi."
Cô gật đầu cùng cậu rời khỏi, nhóm của Bách Khanh đuổi theo sau.
Trên đường đi, Cố Thường Hi nhìn cậu đi bên cạnh nói: "Tần Minh, lúc nãy mình thấy cậu lái xe moto cảm thấy rất soái và ngầu."
Cậu nghe vậy thì cong môi cười: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, cho nên mới có nhiều người đến xem hai người đua đó."
"Không phải là hai người bọn tôi chơi giỏi sao?" Cậu quay sang nhìn cô hỏi.
Cô gật đầu: "Thì đúng vậy nhưng đó là một phần, một phần nữa là hai người đều soái và ngầu."
Tần Minh nghe vậy thì nhíu mày dừng chân lại nhìn thẳng vào cô, hỏi: "Hai người?"
Cô biết mình nhất thời lỡ lời nên vội vàng lắc đầu: "Không phải, ý mình là chỉ khen có mình cậu thôi."
Cậu tiến tới đến gần cô, cậu tiến bước nào là cô lùi bước đó cho đến khi chạm phải bức tường không lùi được nữa mới đứng yên.
Cậu ghé sát vào cô, trầm giọng nói: "Nhưng lúc đó cậu nói hai người?"
"Không, không chỉ một mình cậu thôi.
Cậu chắc chắn nhất định nghe nhầm."
Cậu nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào cô khiến cô phải quay mặt sang chỗ khác, cậu hỏi: "Vậy cậu thích tôi lái xe moto không?"
Cô gật đầu: "Thích."
"Được, lần này tha cho cậu." Cậu đứng thẳng người kéo khoảng cách giữa cả hai ra, lúc này cô mới thở phào khí thế của cậu lúc nãy đúng là bức người.
Bách Khanh ở phía sau hỏi: "Hai người xong rồi sao?"
"Xong rồi."
Cố Thường Hi lúc này mới nhớ ra còn có mấy người bọn họ, gương mặt tức khắc đỏ ửng cúi gằm mặt xuống nhìn đôi giày của mình.
Cậu biết cô đang ngượng ngùng nên nắm lấy tay cô nói: "Đi thôi."
Cuối cùng thì ngày có kết quả điểm thi cũng đã tới, ở bên trong lớp Cố Thường Hi nhìn thấy bảng thành tích của mình được đứng hạng 10 trong lớp thì rất vui mừng.
Vị trí hạng nhất vẫn là của Tần Minh, cô cũng không biết hạng toàn trường sẽ như thế nào? Liệu khoảng cách giữa cô và cậu sẽ kéo gần lại chứ?
Cô đang miên man suy nghĩ cho đến khi nhìn thấy tờ giấy đăng ký chọn ban thì mới hồi thần, Mộng Phạn ngồi bên cạnh nhìn tờ giấy nói: "Cuối cùng ngày này cũng tới."
Cô cầm tờ giấy quay xuống hỏi Tần Minh: "Cậu sẽ chọn ban Tự nhiên?"
"Ừ."
Cô nghe đáp án như vậy thì xoay người lên, nghe Lâm Ý đứng trên bục giảng nói: "Đây là tờ giấy đăng ký chọn ban của các em.
Các em về suy nghĩ kĩ rồi điền vào, ba ngày sau cô sẽ thu lại tờ giấy này.
Các em cũng nhớ là đã chọn rồi thì không được chỉnh sửa nên nhớ suy nghĩ kĩ một chút."
Cô nhìn tờ giấy trên tay, tuy nó chỉ là một tờ giấy nhẹ nhưng hiện tại đối với cô nó rất nặng.
Bách Khanh ở phía sau thở dài: "Chắc mình chọn ban xã hội."
Cậu gật đầu đồng ý: "Đó là quyết định đúng đắn."
Cô nghe vậy thì hỏi Mộng Phạn đang ngồi bên cạnh: "Còn cậu thì sao?"
Mộng Phạn chống cằm thở dài: "Tuy thành tích mình tốt hơn Bách Khanh một chút nhưng tự nhiên mình không được giỏi.
Chắc mình giống cậu ấy sẽ chọn xã hội."
Giờ ra chơi Cố Thường Hi quay sang định kêu Mộng Phạn cùng đi xuống sân xem hạng nhưng thấy cô ấy đang làm bài tập nên thôi.
Tần Minh khép sách lại nhìn cô: "Đi thôi."
Cô ngơ ngác quay xuống nhìn cậu: "Đi đâu?"
Cậu đứng dậy đi tới trước bàn cô nói: "Không phải cậu muốn xuống sân trường xem hạng sao? Tôi đi cùng cậu."
Cô nghe vậy thì lập tức đứng dậy, gật đầu: "Được được."
Lúc hai người bước xuống trường ở chỗ dán bảng xếp hạng đã chật kín người, Tần Minh nắm tay cô dẫn đến nói: "Phiền nhường đường một chút."
Mọi người nghe thấy giọng nói thì quay sang nhưng khi thấy được người tới là cậu thì vội vàng tách ra.
Cố Thường Hi nhìn cảnh tượng này âm thầm thở dài, lúc trước đi với Mộng Phạn còn phải chen chúc trước sau nhưng bây giờ đi với cậu thì lại khác.
Chỉ một câu nói của cậu đã khiến cho mọi người tự động tránh sang một