Ninh Dư ngồi lại ăn cho xong, cô nhìn đống đồ ăn vẫn còn trên bàn.
Bắt tay vào dọn dẹp.
Mấy món này đều được chia ra thành từng phần từng phần, Ninh Dư và Chu Tử Hiên ăn phần nào thì lấy phần đó nên không có đồ ăn thừa.
Ninh Dư chỉ xếp gọn gàng lại mấy cái túi lớn túi nhỏ vào tủ lạnh.
Sau đó cô dọn dẹp hộp và túi giấy đựng đồ ăn mà cô và Chu Tử Hiên vừa ăn xong bỏ vào thùng rác.
Xong xuôi hết cô lau bàn sơ qua, cầm ly cafe ban nãy hâm lại cho nóng rồi đi ra khỏi phòng.
Ninh Dư vừa quay lại phòng làm việc thì Triệu Khang cùng Quách My cũng vừa mới trở lại.
Trạng thái của hai người này thực sự làm Ninh Dư vô cùng khâm phục.
Mới đi có một lát mà cả hai lại mặt mày tươi phơi phới, không còn dáng vẻ ủ rũ ban nãy nữa.
“Anh chị trở lại sớm thế?”
“Ha...là Chu tổng gọi điện bắt đi làm.” Triệu Khang nghe Ninh Dư hỏi thì khóe môi khẽ giật giật.
Quách My cười haha vỗ vỗ vai Triệu Khang.
“Em làm như mới làm việc với sếp ngày đầu tiên vậy.”
“À, chị Quách, anh Triệu.
Trông tủ lạnh có mấy phần thức ăn sáng Chu tổng mua đó.
Mọi người có ăn thì vào lấy hâm lại nhé.”
Quách My nghe vậy thì sáp lại gần Ninh Dư.
“Sao sao? Có phải em với Chu tổng vừa ăn sáng cùng nhau không?”
Ninh Dư hơi đỏ mặt, cô ho khan hai tiếng rồi gật gật đầu.
Triệu Khang giơ tay đỡ trán, giả vờ than thở.
“Ôi sếp tôi, bản thân thì vui vẻ ăn uống cùng người đẹp, vậy mà còn có thời gian gọi điện bắt nhân viên đi làm cơ đấy.”
Quách My thì không biểu hiện khoa trương như Triệu Khang, thấy Ninh Dư gật gật đầu thì lại cười ha hả nhìn cô đầy mờ ám.
“Bé cừu non, đừng có bị sếp dụ sớm quá nha.
Sẽ mất vui đó.
Giữ vững tinh thần nghe chưa.”
Nói xong rồi Quách My quay sang kéo Triệu Khang đi vào phòng nghỉ kiếm đồ ăn.
Cả đoạn đường vẫn cứ hi hi ha ha suốt.
Ninh Dư nghe Quách My nói vậy thì lại bắt đầu ngượng ngùng.
Vậy là chị Quách với anh Triệu đều nhìn ra cô với Chu Tử Hiên có vấn đề...Mới chuyển lên có một ngày mà đã có một chân với sếp rồi.
Ninh Dư xấu hổ đưa tay lên xoa xoa hai bên má đang nóng bừng lên.
Không nghĩ ngợi nữa, làm việc thôi.
***
Tầng làm việc của Tổng giám đốc hoàn toàn chìm trong không khí áp lực và căng thẳng.
Mọi người đều đang căng não ra giải quyết công việc của bản thân.
Tiếng gõ máy tính lọc cọc lọc cọc không ngừng, tiếng lật giở tài liệu và ghi chép xoành xoạch cũng vang lên không ngừng để góp một phần căng thẳng vào cái không khí này.
Cạch...
Phòng làm việc bị đẩy ra, nhưng chả ai chú ý tới người vừa bước vào cả.
Mà dường như người vừa mở cửa bước vào cũng bị cái không khí này làm cho đóng băng tại chỗ, cảm thấy bước tiếp cũng không được, mà đi ra cũng không được.
“E hèm...”
Nghe thấy tiếng của người nọ, cuối cùng cả ba vị đang cắm