Hoắc Dương nãy giờ vẫn nhìn chăm chú một loạt động tác của Ninh Dư.
Thật ra Hoắc Dương khá thích cô, đàn ông gặp phụ nữ đẹp, ai mà không thích.
Ninh Dư lại giỏi như vậy, hắn còn định lên kế hoạch dụ dỗ người về tay.
Nhưng thấy cô quá lạnh lùng, công ra công tư ra tư, mà hắn cũng quá nhiều việc nên vẫn chưa kịp làm gì hết.
Rồi đùng một phát, vị Thái tử gia đang ở nước ngoài kia lại về nước, ôm luôn cái chức Tổng giám đốc của Hoắc Dương.
Giờ Hoắc Dương đã bị điều sang quản lý một công ty con khác.
Lẽ ra cũng quên mất Ninh Dư là ai rồi, nhưng hôm nay lại gặp cô ở đây.
Sao trước đó hắn không nghĩ tới cách này để đưa người tới bên cạnh mình nhỉ?
“Ninh trưởng phòng, sao tôi mới đi có một ngày mà em chuyển sang bưng trà rót nước ở đây rồi?”
Giọng Hoắc Dương không lớn, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không có nghe ra có ác ý, giống như chỉ lơ đãng hỏi thăm một câu.
Nhưng trong căn phòng yên tĩnh này, giọng có nhỏ bao nhiêu thì cả ba người trong phòng đều nghe được rõ ràng.
Huống chi, Hoắc Dương cũng không có đè nén thanh âm của mình xuống.
Chu Tử Hiên đang tập trung làm việc, không để ý người đi vào là ai.
Giờ nghe thấy lời nói này, anh liền nhíu mày ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng Hoắc Dương ngồi vắt chân khoác tay lên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Ninh Dư, còn Ninh Dư thì đang khom lưng rót trà vào tách, bỗng nhiên một cỗi khó chịu chạy sọc thẳng lên não.
Chu Tử Hiên liền đứng dậy bước qua phía đó.
Lúc anh tới, vừa vặn thấy Ninh Dư cười cười trả lời Hoắc Dương.
“Tôi vừa chuyển bộ phận, là thư ký mới của phòng Tổng giám đốc.
Dưới trướng chị Quách My.”
“Dư Dư, em ra ngoài trước đi.” Giọng Chu Tử Hiên lạnh lùng cất lên.
Ninh Dư hơi bất ngờ vì anh gọi mình như vậy trước mặt Hoắc tổng.
Bất ngờ thì bất ngờ, vẫn nhanh chóng cất bước ra ngoài.
Đúng là Chu Tử Hiên cố ý gọi Ninh Dư như vậy.
Cái gì mà mới đi một ngày thì chuyển sang bưng trà rót nước chứ.
Nói chuyện thật là khó nghe.
Rồi cái ánh mắt nhìn chằm chằm Dư Dư của anh là sao? Muốn gây sự à? Chu Tử Hiên đen mặt ngồi xuống ghế sofa.
Hoắc Dương cũng vô cùng bất ngờ, nhướng mày một cái.
Dư Dư? Là gọi Ninh Dư sao? Thân thiết như vậy? Giữa hai người này có gì sao, không phải cả công ty đều đồn cô lạnh lùng, không có hứng thú với đàn ông à?
“Không ngờ Chu tổng với Ninh trưởng phòng lại thân thiết như vậy.
Người yêu à?” Hoắc Dương cầm tách trà lên nhấp một ngụm, lại bỏ tách của mình xuống, rót một tách khác đẩy đến trước mặt Chu Tử Hiên.
“Hôm nay Hoắc tổng còn quan tâm tới các mối quan hệ của tôi nữa sao?” Chu Tử Hiên nhìn sâu vào mắt Hoắc Dương, ánh mắt ánh lên sự cảnh cáo.
Hoắc Dương cũng không có sợ hãi, mỉm cười nhìn lại Chu Tử Hiên.
Thấy thái độ của Chu Tử Hiên như vậy thì Hoắc Dương cũng đoán ra được phần nào rồi.
Ít nhất thì chắc chắn Chu Tử Hiên cũng có ý với Ninh Dư,