“Vậy sao? Vậy thì Hoắc tổng cứ thử xem? Còn bây giờ, chúng ta vào việc chính được chưa?” Chu Tử Hiên giận thì giận thật, nhưng cũng chỉ cười cười trả lời, hai câu đầu mang đầy sự khiêu khích mà nói ra, còn câu tiếp theo cũng chỉ nhàn nhạt hỏi, muốn nhắc nhở Hoắc Dương nên tập trung vào công việc được rồi.
Chỉ là ánh mắt Chu Tử Hiên nhìn Hoắc Dương vô cùng sắc bén, như muốn rạch một đường trên mặt Hoắc Dương vậy.
Khí thế lạnh lùng gai góc của Chu Tử Hiên bắt đầu tỏa ra.
Nghe lời nói của Chu Tử Hiên, Hoắc Dương nhận ra có lẽ chuyện này chỉ là tình cảm đến từ một phía của Chu Tử Hiên.
Mặc dù chưa biết rõ tính tình của Chu Tử Hiên, nhưng kinh nghiệm nhìn người mấy năm qua của hắn, với tính cách của Chu Tử Hiên, nếu Ninh Dư thực sự là bạn gái của cậu ta, thì cậu ta chắc chắn sẽ dứt khoát thừa nhận chứ không nói xa nói gần như vậy.
Có điều, Hoắc Dương bắt đầu thấy hơi khó chịu.
Hắn nhíu mày.
Người này, rõ ràng nhỏ hơn hắn 4 tuổi, kinh nghiệm trên thương trường cũng không bằng hắn, nhưng khí thế tỏa ra thì thật sự là ép cho hắn bất giác cảm thấy hơi áp lực.
Đúng là rất giống Chu Kiến Hồng, rất thích tạo sức ép cho người đối diện.
Hôm qua thái độ vẫn còn rất tốt, vừa động vào Ninh Dư thì như biến thành người khác.
Là yêu thật chứ không phải chơi đùa à? Hừ, vậy xem ra hắn ta vừa nắm được một điểm yếu của người này rồi.
“Chu tổng, anh thu liễm lại được rồi.
Tôi vẫn chưa có làm gì đâu.
Chúng ta bàn công việc thôi.”
Hoắc Dương bình tĩnh lại mở miệng ra nói chuyện, còn không nói nữa chắc Chu Tử Hiên cứ giương cung bạt kiếm mà nhìn hắn ta tới giờ tan làm luôn quá.
“Được.” Nghe Hoắc Dương nói vậy, Chu Tử Hiên cười một cái.
Đứng lên bước lại bàn làm việc.
Hoắc Dương thấy Chu Tử Hiên đứng dậy đi, cũng đứng dậy đi theo tới bàn làm việc.
Bầu không khí căng thẳng ban nãy tạm thời bị hai người dẹp sang một bên.
Vào công việc rồi, cả hai đều dùng thái độ chuyên nghiệp nói chuyện với nhau, không nhắc tới chuyện ban nãy nữa.
***
Ninh Dư hơi khó hiểu cầm khay đi cất.
Ban nãy, thật ra cô cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Hoắc Dương.
Trước đó trong công ty, đúng là cô được rất nhiều nhân viên nam trong công ty tỏ tình hoặc gạ gẫm, nhưng Hoắc Dương thì...cô cùng hắn ta cũng không có tiếp xúc quá nhiều.
Từ lúc cô vào công ty tới giờ, số lần hai người nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, mà tất cả những lần đó, đều là nói chuyện trong cuộc họp, trước mặt hàng tá nhân viên.
Nên chẳng có gì mờ ám xảy ra hết, vì vậy cô cũng không quan tâm tới vị Tổng giám đốc này.
Chỉ cảm thấy hắn ta làm việc cũng rất tốt.
Cô cũng chẳng biết gì về Hoắc Dương, chỉ là lâu lâu lại nghe Tiểu Tô khen hắn ta đẹp