Editor: Chanh
Đối với bất kỳ bộ phận xử lý khủng hoảng truyền thông nào, thì tốc độ là yếu tố cơ bản nhất.
Trưa hôm đó, kênh chính thức của Hoàn Cầu cùng các V lớn đã lên tiếng về vấn đề này, kèm thêm một đoạn video ngắn.
Trong đó bao gồm cả lời nói mà sáng nay Hướng Ca có nói với Tống Chấp.
"Tôi không muốn nhìn thấy ông ấy, nhưng cũng không hy vọng ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì, nếu thật sự chính mình ý thức được bản thân trước đây đã làm chuyện gì sai trái, vậy thì dùng sự cô độc suốt quãng đời còn lại chuộc tội là đủ rồi.
"
Thời thơ ấu tuy bất hạnh nhưng vẫn tựa như đóa hướng dương dại vươn lên tìm ánh sáng, từng chịu khổ đau tù túng nhưng chẳng hề mảy may oán hận.
Thậm chí sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, tất cả những gì cô nghĩ chỉ là "Không hy vọng ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
"
Ngòi bút điêu luyện của những người làm truyền thông thật đáng ngưỡng mộ, non nửa bài viết đã thành công phác họa ra một hình tượng Mary Sue thánh mẫu bạch liên hoa.
Chủ đề bàn tán thay đổi, lại chuyển sang bộ điện ảnh này, vốn dĩ nén lại nỗi đau để nhận lời tham gia bộ phim cũng chỉ hy vọng có thêm nhiều người chú ý tới vấn đề này hơn, không chỉ riêng mối quan hệ cha con, thậm chí ngay cả vợ chồng, hay mẹ chồng nàng dâu, đều luôn ân ẩn mối nguy cơ bạo lực.
Vì thế nửa cuối bài còn lại đắp nặn nên một hình ảnh hoàn hảo về tấm lòng vị tha, vĩ đại, là tiếng chuông cảnh báo cảnh tỉnh cho rất nhiều người.
Điều này càng khiến không ít dân cư mạng tình nguyện nhảy xuống vực sâu của hình tượng hoàn mỹ này.
Nhân tiện còn tạo ra một làn sóng quảng bá cho bộ phim.
Buổi tối, khi Hướng Ca trở về khách sạn nhìn xem qua, còn không nhịn được vỗ tay hai cái, cảm thán ra tiếng: "Trâu bò quá.
"
Ở cuối video, là Hướng Lâm.
Ông gục đầu xuống, đường nét ngũ quan ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt lúc ấy, Hướng Ca nhìn hai giây rồi tắt video đi.
Cung Mạt đang rót cốc nước trong bếp, đi ra đặt xuống trước mặt cô: "Không muốn nghe xem sao?"
Hướng Ca nằm nhoài xuống sofa, trợn to mắt: "Cái tên Tống Chấp này có hơi quá đáng đấy nhé, đã bảo tôn trọng ý kiến của tôi không phải là tôi nói gì anh ta sẽ làm như thế à?"
Cung Mạt cười một chút: "Tôi nhìn ra cô đang tức giận.
"
Cũng đã gọi thẳng cái tên Tống Chấp rồi.
Hướng Ca không nói chuyện, giận dỗi hừ hừ hai tiếng.
Cung Mạt một bên giúp cô thu dọn quần áo trên sofa, một bên nói: "Nếu như cô để chuyện này phơi bày ra ánh sáng, thì Tống tổng sẽ không làm thế.
"
"Trước kia có lẽ sẽ để ý tới, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì," Hướng Ca nhắm mắt lại, lười biếng trả lời, "Dù gì thì sau khi quay xong bộ này, tôi cũng chẳng có ý định quay thêm bộ phim nào khác, so với để ý chuyện này thì tôi lại khá nhớ——" cô chưa nói xong, tay đã sờ soạng khắp sofa tìm điện thoại.
Sáng nay đi hơi gấp nên quên cầm theo điện thoại, lúc này cô vô cùng muốn nghe giọng nói của Chu Hành Diễn.
Không muốn gì, chỉ muốn nói chuyện với anh.
Hướng Ca gõ nhẹ vào màn hình, còn chưa kịp mở khóa thì cả người đã sững ra.
Trong cả buổi chiều, Chu Hành Diễn đã gọi cho cô vô số cuộc điện thoại và cả chục tin nhắn, cuộc gọi gần đây nhất là mười lăm phút trước.
Hướng Ca sợ tới mức nghẹn một chút, nhanh chóng mở khóa gọi lại cho anh.
Gần như đường dây vừa thông, bên kia đã bắt máy.
Không chờ Chu Hành Diễn lên tiếng, Hướng Ca đã vô cùng dứt khoát quyết đoán, nhanh như chớp cướp lời mở miệng trước: "Hành Hành, em yêu anh!"
"! "
Bên kia điện thoại, Chu Hành Diễn trầm mặc.
Cung Mạt yên lặng nhìn cô một cái, lặng lẽ xoay người đi vào phòng bếp.
Hướng Ca liếm liếm môi, cả người ngồi thẳng, giải thích với anh: "Chiều nay em tới đoàn phim quên cầm theo điện thoại.
"
Chu Hành Diễn "Ừ" một tiếng: "Anh biết.
"
Hướng Ca mới sực nhớ ra ở đoàn phim còn có ảnh hậu Tô làm tai mắt nhìn giúp anh, chớp chớp mắt: "Vậy sao anh còn gọi cho em nhiều cuộc thế?"
Anh trầm mặc trong chốc lát.
Hướng Ca cũng không vội, chống cằm nghiêng đầu sang một bên, lại ngồi thẳng với lấy cốc nước trước mặt uống một ngụm.
Mãi tới khi dòng nước ấm áp len lỏi chảy dọc từ miệng, tới cổ họng rồi xuống thực quản, mới nghe được anh thấp giọng trả lời: "Sợ em nhớ anh.
"
Hướng Ca ngẩn ra, động tác dừng lại.
Cô vốn chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Nhưng bây giờ khi đã nghe được, lại rất muốn gặp anh.
Muốn gặp anh, muốn chạm vào sống mũi, bờ môi anh, muốn ôm anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mùi hương chỉ thuộc về anh.
Bên Chu Hành Diễn có chút ồn ào, Hướng Ca chun nhẹ chóp mũi, đặt cốc nước xuống đầu gối, đáy cốc chạm vào phần xương bánh chè, rất ấm.
"Bây giờ anh đang ở đâu thế?" Cô thấp giọng hỏi.
Chu Hành Diễn không trả lời, xung quanh truyền đến âm thanh thông báo chuyến bay, Hướng Ca ngây ngốc, Ah một tiếng: "Anh đang ở sân bay à?"
"Ừ.
"
Cô ngây người một chút: "Anh muốn tới tìm em sao?"
"Ừ.
"
Hướng Ca dở khóc dở cười.
"Anh không thể như thế được.
"
Giọng nói Chu Hành Diễn truyền đến phảng phất mang theo chút hoang mang: "Không thể thế nào?"
Hướng Ca nghĩ nghĩ, rồi rất nghiêm túc trả lời: "Việc bị đưa ra ánh sáng cũng là chuyện không sớm thì muộn, bây giờ em không để ý tới nó nữa, công ty đã giải quyết tốt rồi, bản thân em cũng không có vấn đề gì, anh có thể nghĩ em dũng cảm hơn một chút, được không?"
Chu Hành Diễn không nói gì.
Hướng Ca có hơi không đoán được trong đầu anh đang nghĩ thế nào, cũng không tiếp tục lên tiếng.
Sau một lúc lâu, anh mới gọi tên cô: "Hướng Ca.
"
Hướng Ca vô thức đáp lại.
"Có phải em đang hiểu lầm chuyện gì không," Chu Hành Diễn nhẹ nhàng nói, "Vừa nãy anh nói sợ em nhớ anh, ý chính là bảo anh rất nhớ em, rất muốn được gặp em.
"
Anh bình tĩnh thong thả nói, "Em không nghe ra được sao?"
Hướng Ca cầm cốc thủy tinh trong tay, nói không nên lời.
Cốc nước Cung Mạt rót cũng quá nóng rồi.
Vừa mới nhấp một ngụm mà dạ dày đã sôi trào, độ ấm len lỏi theo từng mạch máu lan đến khắp nơi trong cơ thể, trái tim hệt như có gì đó sắp sửa trào ra.
Mãi thật lâu sau, cô mới cất tiếng hỏi: "Vậy anh muốn tới đây không?"
"Em muốn anh tới không?" Anh hỏi lại cô.
Hướng Ca lắc đầu, lại nhớ tới anh không nhìn thấy, bèn nhanh chóng đáp lại: "Em cảm giác nhìn thấy anh mình sẽ khóc mất.
"
Sau khi cô nói xong lời này, giọng Chu Hành Diễn cũng có chút khàn khàn: "Vậy thì cứ khóc đi.
"
Hướng Ca cười một tiếng: "Không phải em khóc vì mấy chuyện linh tinh đâu nhé, bởi nghĩ đến việc ngày hôm sau anh lại phải đi là em lại nhịn không được mà khóa người trong ngăn tủ.
"
Chu Hành Diễn còn chưa mở miệng, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của Lương Thịnh Tây: "Xin hai người đấy đại thiếu gia đại tiểu thư của tôi ơi, có thể đừng buồn nôn thế được không? Có suy nghĩ cho cảm xúc của cẩu độc thân không đấy? Chẳng phải mới có ba tháng không gặp đấy thây, sao cứ như sinh ly tử biệt th——" Anh chàng nói được một nửa đã im bặt.
Hướng Ca dựa người vào sofa cười: "Anh ấy nói đúng mà, sao anh không cho người ta nói hết thế.
"
Chu Hành Diễn không chút gánh nặng tâm lý