Editor: Chanh
Lúc rượu vào sắc mặt Chu Hành Diễn vẫn không thay đổi, sắc mặt cũng không có biến hoá gì lớn, ngoại trừ ánh mắt mông lung như phủ một tầng sương mù, nơi khóe mắt còn hơi hồng hồng.
Thoạt nhìn có chút mê người.
Thấy cô không trả lời, anh nhíu mày, cả người khẽ rung lên, bàn tay cầm điện thoại cũng rung theo.
Hướng Ca nhìn người trong màn hình không thể đứng yên một chỗ bèn ngồi thẳng người lên, mày nhíu lại, giọng có chút gấp gáp: "Anh uống bao nhiêu thế.
"
Chu Hành Diễn nghiêng đầu, dựa vào vách tường nhìn cô: "Em thay đổi rồi.
"
Hướng Ca: "! "
"Lúc theo đuổi anh em không như thế," vẻ mặt anh rất bình tĩnh, chỉ là âm thanh mềm mại hơn thường ngày, như đang làm nũng, "Bây giờ muốn tới nhìn em mà cũng không cho người ta đi.
"
"! "
Hướng Ca nghẹn họng: "Công việc anh bận bịu mà, em sợ anh mệt.
"
Chu Hành Diễn "Ừ" một tiếng, chậm rãi nói: "Giờ em đang lấy cớ đúng không.
"
Hướng Ca đau đầu: "Anh uống với ai thế, Lương Thịnh Tây à, anh để anh ấy nghe máy xem nào.
"
Chu Hành Diễn rũ mi, rồi lại nâng mắt lên: "Bây giờ lúc nói chuyện với anh mà em đã bắt đầu tìm tên đàn ông khác rồi.
" anh nhắm mắt, đột nhiên thấp giọng "Ah" một tiếng, "Đồ tồi.
"
Hướng Ca: "! "
Cô ý thức được mình đã làm vẩn đục con người này rồi.
Hướng Ca thở dài, lại dựa mình vào đầu giường: "Em cúp máy nhé.
"
Chu Hành Diễn mím môi không nói gì.
Hướng Ca nghiêng đầu, ngữ khí hoàn toàn không có chút thương lượng: "Trừ khi bây giờ anh đưa máy cho Lương Thịnh Tây, bảo anh ấy chở về nhà.
"
Chu Hành Diễn hơi do dự, thong thả chớp mắt: "Vậy em nói một câu nhớ anh đi.
"
Không biết có phải do ánh sáng không đủ khiến độ phân giải video không được tốt lắm hay không, mà hình ảnh hơi bị mờ nhòe, khiến người anh như được bọc trong một lớp lông xù xù, thoạt nhìn như chú mèo lớn mềm mại.
Hướng Ca cảm thấy một Chu Hành Diễn như vậy, chắc cô sẽ không thấy được lần thứ hai.
Cô nhịn không được rũ mắt cười, thanh âm rất nhẹ: "Em yêu anh, ngoan nào.
"
Người Chu Hành Diễn như bị ấn nút công tắc tạm dừng, bình tĩnh nhìn cô bất động.
Hướng Ca hất cằm: "Đi thôi.
"
Anh đột nhiên giơ tay còn lại lên, che đi hốc mắt rồi cúi đầu xuống, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Hướng Ca nghĩ anh khó chịu trong người, vội vàng hỏi: "Sao thế anh, buồn nôn à? Anh vào phòng vệ sinh nôn sẽ dễ chịu hơn đấy.
"
"Hướng Ca," Chu Hành Diễn nghèn nghẹn, thanh âm mềm xuống thoạt như đang nỉ non, "Em muốn trêu chết anh đúng không.
"
Hướng Ca sửng sốt.
Điện thoại Chu Hành Diễn bên kia tựa như hơi để sấp xuống, màn ảnh hơi rung, rồi lại giơ lên, ngay sau đó truyền đến giọng của Lương Thịnh Tây.
Một nửa khuôn mặt Lương Thịnh Tây xuất hiện trong video, tầm mắt vừa mới quét qua màn hình điện thoại, Chu Hành Diễn đã trực tiếp cúp máy.
Hướng Ca kinh ngạc, chào còn chưa kịp chào, mấy lời dặn dò cũng chưa kịp nói.
Anh chàng này cúp nhanh thế làm gì?
Hướng Ca vò vò mái tóc đã khô một nửa của mình, xoay người chuẩn bị xuống giường, bất giác cúi đầu xuống.
Cô vừa mới tắm xong, trên người chỉ quàng chiếc áo tắm, mới nãy nằm trên giường cọ cọ chốc lát, cổ áo đã hơi xộc xệch, từ trên xương quai xanh trượt xuống một chút.
Hướng Ca "Ah" một tiếng, đột nhiên cảm thấy Chu Hành Diễn hình như vẫn chưa say đến độ quắc cần câu.
Có Lương Thịnh Tây ở đó, Hướng Ca cũng yên tâm hơn nhiều, cô đi sấy nốt tóc, thay bộ đồ ngủ, lại quẹo qua bếp rót cốc nước mới trở về phòng bò lại lên giường, gọi điện thoại cho Chu Hành Diễn.
Lần này là Lương Thịnh Tây bắt máy, xung quanh đã yên tĩnh lại, thi thoảng còn loáng thoáng nghe được tiếng ô tô bóp còi.
Lương Thịnh Tây vẫn còn đang rất tỉnh, cao giọng gọi một tiếng em gái.
Hướng Ca thoải mái hào phóng lên tiếng: "Hôm nay anh ấy uống bao nhiêu thế anh?"
Lương Thịnh Tây cười rất vui vẻ: "Lúc còn học đại học, A Diễn chính là đại ca của phòng ngủ bọn anh đấy, đại ca một ly đã gục.
"
Hướng Ca vẫn còn không quên trước đó Lương Thịnh Tây mới nốc mấy chén rượu gạo đã mặt đỏ như gà tây, nhướng mày: "Hai anh em bọn anh giống nhau đấy, anh thì hai ly.
"
Lương Thịnh Tây "Ài" một tiếng: "Em gái Hướng Ca này, không cho anh tí mặt mũi nào à.
"
Hướng Ca liếm nhẹ khóe môi cười: "Em thấy hôm nay anh tỉnh ra phết nhỉ.
"
"Tên nhãi con này uống thành như thế anh nào dám chạm vào giọt rượu nào, phải lái xe mà," Lương Thịnh Tây cam đoan, "Yên tâm, chắc chắn anh sẽ đưa cậu ta về nhà an toàn.
"
Hướng Ca vâng một tiếng, lại dặn dò thêm hai câu rồi Lương Thịnh Tây mới cúp máy.
Sáng ngày hôm sau, Hướng Ca vừa mới tỉnh thì Chu Hành Diễn đã gọi tới.
Hướng Ca vừa nghe máy vừa xuống giường, Chu Hành Diễn bên kia an tĩnh hồi lâu, không nói lời nào.
Hướng Ca alo một tiếng.
Anh vẫn không nói chuyện.
Hướng Ca bắt đầu cười, một tay chống nơi mép giường rũ đầu xuống cười khúc khích.
Chu Hành Diễn bên kia rốt cuộc cũng phản ứng lại, thấp giọng hỏi một câu: "Em cười cái gì.
"
Hướng Ca ho nhẹ, không cười nữa: "Tối qua anh uống say.
"
Chu Hành Diễn nhàn nhạt "À" một tiếng: "Anh không nhớ rõ.
"
Hướng Ca nghĩ nghĩ: "Anh nói anh rất xin lỗi em, bạn gái thời đại học quay về tìm anh, ngỏ lời quay lại," cô dừng một chút, "Anh không nhớ à?"
Chu Hành Diễn trầm mặc.
Một lúc lâu sau, anh mới thong thả mở miệng: "Anh nói thế thật à?"
"! "
Hướng Ca: "???"
Hướng Ca nghệch ra một chút.
Chu Hành Diễn nhịn cười, cố ý đè thấp giọng, nghe có vẻ rất khó mở miệng: "Nếu em đã biết thế thì em nói xem, anh nên làm gì bây giờ nhỉ?"
"! "
"Chu Hành Diễn," Hướng Ca nghiến răng, "Anh cút đi.
"
- -
Một tuần sau, cảnh quay của Tô Nghệ Ninh kết thúc, trước khi rời đi còn kéo Hướng Ca nói chuyện một phen, đại khái là phàn nàn về thằng con trai mình cả buổi, cuối cùng mới lưu luyến không rời bảo cô nếu rảnh thì cùng Chu Hành Diễn về nhà uống cốc nước.
Buổi tối lúc gọi video với Chu Hành Diễn đã là hơn sáu giờ, anh thoạt nhìn vẫn chưa tan làm, trên người vẫn mặc áo blouse trắng, nền xung quanh là văn phòng trong bệnh viện.
Hướng Ca tưởng hôm nay anh trực ban, cũng không nghĩ nhiều, vẻ mặt và giọng điệu thoáng chút buồn buồn: "Hành Hành, bà dì em hai tháng rồi không thấy tới thăm.
"
Chu Hành Diễn ngẩn người.
Hướng Ca đang ngồi trên thảm, ghé cằm vào đệm sofa, nhìn trần nhà với vẻ u sầu: "Bây giờ khó chịu lắm, lần này trở về em nhất định sẽ uống thuốc anh đưa đều