Thật lòng mà nói tôi chưa thôi hy vọng về cái ngày có thể gặp được anh. Sau lần gặp Phong, vào game tôi vẫn thấy nick Vô Tình sáng đó, anh có trò chuyện với anh em trong bang đó nhưng tôi không xác định được anh là ai nên cũng ít nói chuyện với anh. Chưa bao giờ tôi tin tưởng rằng “những con người cách nhau bởi màn hình máy tính đều không thể tin được” như lúc này.
Hơn nửa tháng sau ngày tôi gặp Phong. Tối hôm ấy tôi và Mộ Dung Thiên vô công rỗi nghề nên treo máy đánh quái, cũng chẳng ai nói với ai câu nào, tôi bận viết vài bài tản mạn về mưa, đêm ấy cũng là một đêm mưa. Bất ngờ màn hình máy tính của tôi bừng sáng, chút khác thường khiến tôi chú ý. Đó là ánh sáng của pháo hoa sau đó là cánh hồng rơi lả tả hơn một phút sau chưa dứt. Sau đó lại thêm vài đóa pháo hoa nổ giữa màn hình tôi và tiếp sau nữa là những cánh hồng rơi.
Hình ảnh này với tôi không có gì xa lạ, là nhân vật nào đó mua hoa hồng loại "chín trăm chín mươi chín đóa hồng" tặng cho nhân vật khác, hiệu ứng trên màn hình khi tặng hoa sẽ thế này. Đây là hoạt động tranh bảng xếp hạng được yêu thích của nhân vật trong mỗi sever, ai được tặng hoa hồng nhiều nhất, nhì và ba của tháng sẽ được thưởng danh hiệu, khi mang danh hiệu đó vào thuộc tính trên người sẽ tăng vài thứ.
Vì là hoạt động tiêu phí tiền thật nên ít ai mua cả "chín trăm chín mươi chín đóa hồng" thế này, người muốn tranh danh hiệu thường nhờ bạn bè hay tự lập nhân vật phụ nạp tiền vào game mua vài đóa hồng để tặng chính mình. Bởi vì bỏ tiền nhiều vào danh hiệu này thật sự không đáng, thuộc tính nó cộng thêm cho người chơi khi mang danh hiệu không nhiều lại chỉ có mấy dòng né tránh và phòng ngự. Danh hiệu vốn chỉ có tác dụng mang trên đỉnh đầu cho đẹp thôi…
Tôi nói nhiều như vậy không phải để giới thiệu hoạt động này của game hay cười nhạo chiêu trò thất thu này của nhà phát hành mà để nói cho mọi người biết, đêm ấy, chính đêm hôm ấy, người được nhận "chín trăm chín mươi chín đóa hồng" là tôi. Vô Tình tặng tôi! À nhầm rồi không phải chín trăm chín mươi chín đóa mà là chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa. Mỗi lần mua tối đa chỉ được chín trăm chín mươi chín bông nên anh tặng tôi đến mười bó như vậy. Hiệu ứng pháo hoa và cánh hồng rơi cứ lung linh mãi không dứt. Tôi mơ màng nhìn màn hình, mơ màng nghĩ, rất lâu sau mới như bừng tỉnh mộng, tôi chat mật gọi anh:
- Vô Tình.
- Anh đây.
Tôi biết chỉ có Vô Tình mới làm chuyện điên rồ như vậy, từ khi kết bái vợ chồng đến giờ, tháng nào anh cũng tặng tôi chín trăm chín mươi chín đóa hồng ngay ngày chúng tôi kết hôn, anh nói để kỷ niệm ngày cưới. Mặc dù sau đó tận mười ngày mới đến ngày set danh hiệu cho cả tháng. Lần này cũng vậy, hôm nay là ngày 20-7, đây là ngày kỷ niệm của chúng tôi, hơn tám tháng trước anh đã cưới tôi vào ngày này.
Tuy rằng tôi biết người đang online kia là Vô Tình nhưng vẫn muốn xác nhận thêm lần nữa:
- Anh là Vô Tình hay Phong?
Sau đó anh trả lời một câu làm tôi ngơ ra.
- Anh là Vô Tình, em cũng biết Phong sao?
Cũng biết? Ý gì?
- Em biết, Phong nói với em anh bán acc cho ảnh vì dạo này anh bận không online thường xuyên được.
Sau đó anh nói thêm một câu làm tôi đang ngơ càng thêm ngơ:
- Anh không bán acc, đúng là mấy hôm nay anh hơi bận nên giao acc cho Phong giữ vài hôm. Phong là em trai anh!
Não tôi bắt đầu vào giai đoạn hết dầu nhớt, chạy ì ạch. Phải mất hơn một phút tôi mới chợt hiểu ra người tôi gặp hôm nọ là Atula, em trai của Vô Tình. Vì trong game Atula và Vô Tình chẳng ai dùng tên thật nên tôi hoàn toàn không biết gì về họ.
Sau đó tôi nhận ra thêm một điều họ là anh em chung nhà, có thể vào nick nhau là lẽ đương nhiên.
Sau đó... tôi tiếp tục nhận ra từ đầu đến giờ tôi như cái chong chóng gió trên tay đứa trẻ bị quay quay quay không ngừng!
Sau đó nữa, tim tôi điều khiển tay tôi gõ chứ không phải não nữa. Tôi nói với anh:
- Em trai anh trông rất được, không biết anh như thế nào? Nhưng người em muốn gặp là anh, có thể đến gặp em một lần hay không?
Anh im lặng rất lâu sau đó mới nói với tôi:
- Được, quán cũ, anh mặc đồ như đã nói trước đó. Áo thun màu sữa hột gà, quần jean đen. Thời gian do em chọn.
- Chủ nhật tuần này đi, hai giờ chiều, em sẽ mặc quần đen áo trắng, thế nào?
- Quyết định vậy đi.
Vậy là lời hứa cho cuộc hẹn thứ tư được xác lập. Tôi chờ đợi ngày gặp mặt nhưng phút cuối cùng tôi chính là người trở mặt. Anh giỡn mặt với tôi nhiều lần như vậy không cho anh leo cây không được, nhưng tôi lại tha thiết muốn biết mặt anh… Trong tôi mâu thuẫn toàn tập.
Một giờ tôi ăn mặc kín như quả trứng, đeo cả kính râm đi vào quán cà phê đối diện với Mưa Phố, nói đối diện cũng không hẳn, hai ngôi quán hơi chênh nhau một chút. Tôi chọn chỗ ngồi thuận tiện nhất để quan sát cả căn quán Mưa Phố bên kia con đường rồi gọi thức uống. Tôi bắt đầu đợi. Nửa tiếng đồng hồ sau, tôi lơ đễnh một chút thì thấy Vũ xuất hiện trong “Mưa Phố”, anh là người bạn tôi quen qua hai lần hẹn gặp Vô Tình nhưng bị cho leo cây. Vũ có lẽ là khách quen của quán này thì phải, lần nào tôi đến cũng thấy anh ở đấy, hôm nay cũng vậy. Nếu hôm nay không phải tôi muốn cho Vô Tình biết cảm giác leo cây là thế nào có lẽ tôi sẽ qua chào Vũ một tiếng.
Nửa giờ nữa trôi qua, tôi nhìn chăm chăm về phía quán cà phê Mưa Phố, người tôi chờ vẫn chưa xuất hiện. Tôi lấy điện thoại nhắn tin hỏi anh: “Anh đến chưa, em có việc đột xuất nên không biết đến kịp hay không!”
Anh trả lời tôi: “Anh đến rồi, em cứ làm việc của em đi. Anh đợi!”
Nửa tiếng sau tôi gửi cho anh thêm một tin nhắn: “Chắc em phải xin lỗi anh rồi, anh không cần đợi em nữa đâu, công chuyện của em còn lâu lắm mới xong!”
Anh nói: “Không sao. Em cứ làm công chuyện đi, anh sẽ đợi thêm lúc nữa, nếu em không đến được anh sẽ về!”
Thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi gửi tin nhắn cuối cho anh: “Em xin lỗi, thật ngại quá. Công chuyện của em chắc tới tối mới xong, anh không cần đợi em nữa, hẹn