Tôi vội vã vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi lấy xe chạy đi. Chưa đầy ba mươi phút tôi có mặt tại bệnh viện rồi sau đó đứng ngẩn người. Tôi không quen, thậm chí chưa từng gặp mặt Vô Tình, vì cái gì nghe anh ta cấp cứu trong bệnh viện tôi lại hộc tốc chạy đến đây? Vì giọng nói của người thông báo có vẻ hoảng loạn nên làm tôi hoảng theo sao? Chắc là vậy rồi, tôi biết tôi là người rất dễ bị ngoại cảnh ảnh hưởng, bởi tôi từng xem phim rồi khóc ngây…
Còn đang đứng lơ ngơ điện thoại của tôi lại la ầm lên, tôi vừa nhận cuộc gọi chưa kịp nói gì giọng nói bên kia đã ào ào:
- Chị dâu, chị đến chưa?
- Rồi, đang đứng trước cửa bệnh viện.
- Chị ở yên đó, em xuống đón chị ngay.
Khoảng hai phút sau Phong từ trong chạy ra chào tôi.
- Chị dâu, cảm ơn chị đã đến.
Cách gọi này hình như có cái gì đó sai sai nhưng tôi không buồn để ý, điều tôi để ý lúc này là chuyện khác.
- Anh hai của anh sao rồi?
- Anh hai không sao rồi, tại khi nãy em hoảng quá nên nói vậy. Chị theo em.
Phong đi trước, tôi bước nhanh theo để đi ngang với anh.
- Anh hai của anh bị bệnh hay bị gì mà phải cấp cứu?
- Anh hai của em từ nhỏ bị bệnh tim nhưng không nghiêm trọng, đã điều trị ổn định rồi, chỉ cần không lao lực quá độ hay quá buồn quá vui sẽ không sao. Mấy hôm nay anh ấy lao lực nên bệnh cũ tái phát.
Tôi gật gù xem như đã hiểu.
- Tới rồi.
Phong dừng chân trước một phòng bệnh. Phòng này là phòng vip nha, một người một phòng, người bên trong nhất định không thuộc hạng cùng đinh như tôi. Phong mở cửa bước vào, tôi cũng theo vào. Tiếng Phong oang oang:
- Anh hai xem ai đến thăm anh nè.
Sau khi biết người trong đó là ai tôi chính thức đứng hình. Bởi vì người đó tôi quen, anh không ai khác mà chính là Vũ, Đỗ Thái Vũ, hai lần Vô Tình cho tôi leo cây tôi đã gặp Vũ…
Ngay sau đó trong đầu tôi nổ “đoàng” một tiếng, tôi ngơ ra. Bạn muốn biết cảm nhận của tôi lúc đó hay không? Đầu tiên, Vô Tình, Mộ Dung Thiên, là một người. Tiếp theo tôi cảm thấy cảm xúc của mình lộn xộn, suy nghĩ lộn xộn, chỉ có một điểm tôi rất rõ ràng, từ đầu tới cuối anh lừa tôi.
- Nga, sao em biết anh ở đây mà đến thăm vậy?
Giọng nói mang ý thức của tôi từ trong mớ lộn xộn quay trở về. Người trả lời Vũ là em trai của anh:
- Là em gọi chị dâu đến đó.
- Em đã nói gì với Nga rồi?
- Em không nói gì hết. Chỉ nói là anh sắp không xong rồi, nếu chị dâu không đến sẽ không gặp được mặt anh lần cuối…
Phong vừa nói vừa cười. Mặt Vũ sa sầm xuống.
- Cái thằng này…
Ngay lúc đó có một vật thể bay véo về phía Phong, anh ta né ra cho thứ đó đập vào tường rơi xuống. Hóa ra là cuốn sách Vũ cầm trên tay nãy giờ. Phong chỉ cười cười nhặt cuốn sách bỏ vào tay tôi, sau đó anh ta cười khoái trá nói:
- Hai người từ từ tâm sự, em đi đây.
Phong đi ra và khép cửa. Tôi vẫn còn đang bị ngơ…
- Nga.
Tiếng gọi làm tôi bừng tỉnh, tôi đi về phía anh.
- Anh đã khỏe chưa?
- Đã không sao rồi. Cảm ơn em đã đến thăm anh.
- Anh là Vô Tình sao?
Anh gật đầu thừa nhận. Anh định ngồi dậy để trò chuyện với tôi nhưng vừa chống tay liền động đến dây chuyền nước, có lẽ đau nên anh nhăn mặt. Tôi giữ tay anh lại.
- Nằm nói chuyện với em được rồi.
Tôi kéo ghế ngồi cạnh mép giường của anh.
- Nga, anh xin lỗi.
Tôi thản nhiên hỏi lại:
- Về chuyện anh hai lần giả vờ như không đến để em tưởng mình leo cây hay về chuyện gì?
- Về tất cả.
Tôi mỉm cười.
- Tại em ngốc thôi. Lẽ ra ngay từ đầu phải biết anh là người hẹn em. Cả cái quán có hai người ngồi, còn có thể là người khác sao. Đừng nói ngày hôm đó anh bao cả cái quán đó nha.
- Không phải, đó là quán do anh mở.
- Hả, anh là chủ quán?
- Ừm.
- Hèn gì thái độ của mấy nhân viên đối với anh rất khác, em lại cứ tưởng anh là khách quen – khách vip của quán…
Anh mỉm cười, nụ cười không quá sặc sỡ hay mê hoặc, tôi chỉ thấy có chút ấm áp lan ra từ đó. Anh và Phong có chút hao hao giống nhau, mọi đặc điểm trên khuôn mặt dừng ở mức dễ nhìn. Chỉ có đôi mắt anh không phải lung linh sinh động như em trai, ánh mắt anh hơi sâu, rất sáng nhưng lại thấp thoáng nét buồn. Vầng trán rộng, trên đó có miếng băng, tôi muốn biết vì sao trán anh bị thương nhưng tôi không dám hỏi. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi để tâm đánh giá anh.
- Hôm đó em nói em bỏ game là thật sao?
- Không thật, để thử lòng anh đó. Anh đọc được những dòng đó sao?
- Ừm. Vậy sao mấy ngày qua không thấy em online?
- Em bận việc, muốn vào cũng không vào được.
- Vậy à.
- Có thể nói cho em biết cảm giác chờ đợi đến cuối cùng lại biết được mình bị leo cây... nó như thế nào không?
- Không dễ chịu…
- Vậy sao anh đến rồi lại không nói để em tưởng mình leo cây đến ba lần, anh cho rằng em cảm thấy dễ chịu sao?
Nhưng tôi hỏi rồi lại không nhận được câu trả lời từ anh, anh nằm nhắm mắt và im lặng.
- Vũ… Vũ…
Tôi gọi thêm mấy tiếng nhưng anh vẫn im lặng, tôi lay nhẹ anh và gọi nhưng anh vẫn không trả lời. Lại chuyện gì đây? Tôi chỉ đến thăm bệnh và nói vài câu không phải là "được" gây họa rồi chứ? Tôi phóng ra cửa gọi bác sĩ. Nhưng ngay lúc đó Phong trờ tới túm lấy tôi.
- Chị dâu, chị dâu, bình tĩnh…
- Nhưng… anh hai của anh…
Đầu óc tôi hình như bị lộn xộn không biết nói thế nào. Phong cười nói:
- Không sao. Anh hai vừa uống thuốc, trong đó có thuốc an thần, ảnh ngủ một lúc sẽ không sao.
Tôi xém chút đã thở phào, vậy là không phải do tôi gây họa. Phong vào kéo tấm chăn đắp lên đến ngực cho Vũ. Xong, Phong ra hiệu cho tôi cùng anh ta ra ngoài.
- Chị dâu có thể kiên nhẫn nghe em nói một vài chuyện về anh hai em hay không?
- Em có thể nghe nhưng anh có thể đổi cách xưng hô hay không?
- Em cảm thấy khó chịu sao?
- Không phải khó chịu nhưng lỡ gặp người quen sợ họ hiểu lầm.
Phong không nói gì, chúng tôi đi ra phía hành lang tầng lầu bệnh viện. Phóng mắt nhìn sang phía bên kia tôi thấy được trường Đại học tôi từng theo học, trong lòng bỗng dưng có chút xốn xang.
- Có một vài chuyện tôi nghĩ em nên biết.
Phong bắt đầu câu chuyện, tôi gật đầu chấp nhận lắng nghe, dù sao hôm nay thứ bảy tôi chẳng cần phải làm gì ngoài việc ngủ nướng. Nhưng giấc ngủ thiêng liêng ấy bị phá rồi. Tôi cũng cần biết nguyên nhân vì sao giấc ngủ mình bị phá chứ.
- Trước đây anh không biết em và anh hai gặp nhau thế nào, mãi đến mấy hôm trước anh mới biết được. Anh cũng không ngờ anh hai lại để ý hành động vô tình đó của em…
Anh đang nói đến điều gì? Chuyện tôi chém Vô Tình ở Tản Viên sao? Tôi không hỏi nhưng Phong lại nói:
- Có lẽ anh nên nói chuyện có đầu có đuôi một chút cho em dễ hiểu.
Tôi cười nói:
- Em đang nghe, anh cứ nói đi, muốn nói thế nào cũng được.
- Tình trạng của anh hai anh em chắc cũng biết rồi, cộng thêm tính chất nghề nghiệp anh ấy là chuyên viên tin học nên hầu như cả ngày không ra ngoài chỉ ôm khư khư máy tính. Mấy năm trước anh ấy chơi cái game rồi quen một cô gái, cô gái đó nói thương anh ấy, lúc đó anh và anh hai còn ở Cần Thơ, cô gái đó cũng ở gần đó nên hai người hẹn ra gặp mặt. Gặp được anh hai rồi cô gái ấy nói... những lời trước đó cô ấy chỉ nói vui trong game không tính, sau đó cô ta bỏ game. Từ đó về sau, anh ấy tuy vẫn chơi game nhưng không bao giờ để ý đến mấy cô gái trong đó nữa, luôn lấy tên nick là Vô Tình. Chắc em biết bộ phim tên là “Tứ đại danh bộ”, đó là bộ phim anh hai rất thích, thích người tên Vô Tình, số phận không may nhưng lại có thể vang danh thiên hạ, còn anh ấy thì không có cái gì hết… Anh ấy muốn lấy tên trong game là Vô Tình, như nhắc nhở