Lúc tôi và Phong trở lại đã gần mười một giờ trưa, trên đường đi Phong nói với tôi: “Những chuyện em vừa nói với chị dâu, chị đừng nói lại với anh hai! Anh ấy biết được sẽ đánh chết em.” Tôi gật đầu xem như đã hiểu. Trong lòng thầm mắng: "Giỡn mặt với tôi sao, anh ta nổi nóng anh co giò chạy, anh ta có thể đuổi đánh được sao?"
Đến trước cửa phòng của Vũ tôi thấy anh đã thức, anh đang nằm hướng mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh buồn thăm thẳm. Khi tôi và Phong bước vào, anh quay lại nhìn, phút chốc ánh mắt kia chừng như sáng bừng lên nhưng ngay sau đó mọi thứ trở lại vẻ bình thường như ban sáng.
Phong vừa vào đã nghêu ngao:
- Giờ cơm tới rồi, giờ cơm tới rồi…
Phong mang đồ ăn trưa ra cho Vũ, anh ăn cơm xong, uống thuốc. Ba chúng tôi ngồi tám nhảm mấy chuyện linh tinh về game. Nói chuyện một lúc độ chừng Vũ sắp ngấm thuốc tôi từ giã ra về, hẹn hôm sau sẽ đến thăm anh. Vũ kêu Phong đưa tôi về nhưng tôi nói không cần.
Sáng hôm sau tôi vừa dắt xe ra khỏi nhà thì có chiếc ô tô đậu ngay bên cạnh, tấm kính hạ xuống tôi mới nhận ra người lái xe là Phong. Anh ta cười nói:
- Chị dâu cất xe đi, em đưa chị đến nhà em thăm anh hai, chiều hôm qua anh ấy xuất viện rồi.
- Sao anh biết em ở đây?
- Lần hẹn trước anh thấy em đi ra đi vào chỗ này.
Tôi cất xe rồi theo Phong đến nhà bọn họ. Nhà của Vũ nằm ở trung tâm thành phố Long Xuyên, cách không xa bệnh viện là bao. Phía sau cổng rào là khoảng sân khá rộng. Căn nhà vừa dài vừa rộng nhưng không có lầu như những căn nhà khác cạnh bên. Vào nhà rồi Phong đưa tôi đến phòng của Vũ, anh ta đang ngồi trên giường, trước mặt là chiếc laptop, trên màn hình laptop là giao diện game Đế Thiên Truyền Kỳ. Tôi đưa mớ trái cây vừa mua cho Phong đi rửa còn mình sà xuống ngồi cạnh nhìn Vũ cầm acc Vô Tình dẫn mấy anh em trong bang đánh phụ bản cao cấp. Tôi nhìn thao tác của anh mà ngẩn người, thật nhanh, thật điêu luyện… Tôi chống cằm ngồi xem, không ai nói với ai câu gì.
Lúc sau hạ được trùm cuối, cây máu vốn nhiều của anh cũng chỉ còn một phần ba, tôi không thể nhịn được than một tiếng:
- Phụ bản này biết đến bao giờ em mới đi được đây.
Anh cười nói:
- Chỉ cần em đủ cấp để vào anh sẽ đưa em đi, lúc đánh trùm cuối cứ đứng cách xa anh, xong rồi vào nhặt đồ.
- Ồ.
Nhưng đó là phụ bản cấp bảy mươi, còn tôi vừa lên được cấp sáu mươi sáu, ngày đó hẳn còn xa lắm.
Trong bang lại có người nhao nhao đòi anh dẫn cho đi phụ bản bảy mươi lăm. Trong bang hiện tại có vài người đạt cấp độ để đi phụ bản đó rồi nhưng lực chiến không đủ nên ai nấy đều đợi Vô Tình online liền tranh thủ réo gọi anh kéo họ đi. Anh vui vẻ nhận lời, tôi lo lắng hỏi:
- Anh đã khỏe chưa mà về nhà liền cắm mặt vào game vậy?
- Anh không sao. Lâu lâu mới có dịp onl lâu, kéo anh em một chút.
Cùng lúc đó Phong mang mớ trái cây đã rửa sạch bước vào. Nhìn thấy anh trai gõ gõ bàn phím thì than thở:
- Anh hai của tôi ơi, bạn tới nhà thăm vẫn có thể cắm mặt vào game à?
Tôi cười nói:
- Không sao. Vừa có người nhờ anh ấy kéo phụ bản Rạch Gầm - Xoài Mút.
Phong cười nói:
- Phụ bản đó khó nha.
Vũ bất ngờ nói với em trai:
- Em log acc giúp anh một tay đi, một mình anh chắc qua không nổi.
- Ok, để em lên máy bên ngoài.
Họ cùng lên máy kéo anh em trong bang đi phụ bản, tôi cứ thế bị bỏ bơ vơ. Có ai nói cho tôi biết tôi đang lạc đến thế giới nào rồi không?
Tôi ngồi cạnh bên vừa gọt trái cây vừa nhìn anh đánh quái. Hơn hai mươi phút trôi qua anh mới đến được chỗ trùm cuối của phụ bản. Đánh thêm mười phút nữa mới xong phụ bản cấp bảy mươi lăm.
Tôi chìa dĩa trái cây qua cho anh.
- Ăn trái cây. Anh kêu Phong vào ăn luôn cho vui.
Ngay sau đó anh gõ mấy dòng trên kênh bang rồi bấm enter. Khi tôi nhìn kỹ mém chút té xỉu, nếu đang uống nước chắc phun cả vào máy anh rồi. Anh viết:
- Tula, chị dâu kêu em vào ăn trái cây!
Atula trả lời "ok" ngay sau đó Phong có mặt trong phòng. Còn anh em trong bang mắt tròn mắt dẹt nhìn dòng tin nhắn của anh.
- Lão đại có chị dâu khi nào vậy?
- Cho coi mặt.
- Anh có chị dâu rồi chị Hoa phải làm sao đây?
Dòng tin đáng chú ý nhất là của phongvuthanhtrieu:
- Anh hai, có chuyện gì vậy? Chị dâu là ai vậy?
Anh quay sang nhìn tôi cười cười nói:
- Anh gửi nhầm kênh.
Là anh chơi tôi chứ nhầm cái con khỉ. Anh lại hỏi ý kiến tôi:
- Giờ lỡ rồi em muốn anh trả lời sao?
Phong ngồi xơi trái cây nghe vậy ngơ ngác hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh hai?
- Hồi nãy anh gọi em nhầm kênh bây giờ cả bang náo loạn rồi.
Phong bước đến ghé mắt nhìn vào. Sau đó anh ta xoay màn hình laptop quay về phía mình, gõ gõ gõ. Khi Vũ kéo cho màn hình quay lại tôi nhìn thấy dòng tin tiếp theo... chỉ muốn kiếm cái hố để nhảy ngay xuống rồi không trồi lên nữa.
- Atula đây, bang chủ phu nhân và lão đại đang ở chung phòng chung giường. Biết rồi, cấm ý kiến...
Tiếp theo là một loạt icon hồ nháo chạy lên như đèn kéo quân. Tôi cảm thấy cả bầu trời tăm tối, thanh danh của tôi cứ như vậy bị hủy sao? Nhưng sau đó Phong cười nói:
- Chị dâu đừng quá lo, cái này chỉ là tám nhảm trong game thôi người ta không biết là thật hay giả đâu.
Mấy ngày sau đó tôi lại vùi đầu vào công việc. Sẵn tiện tôi có câu này muốn hỏi các bạn, các bạn có biết thế nào là không tự chủ không? Có bao giờ các bạn có những hành động không tự chủ hay không? Tôi của ngày hôm ấy chính là như vậy, tan làm nơi tôi đến không phải là nhà trọ của mình mà là nhà của hai anh em Vũ. Khi đến trước cửa rồi tôi mới ngẩn người tự hỏi vì sao tôi lại chạy đến đây? Vừa lúc định quay xe chạy về nhà thì Phong đi ra, vừa thấy tôi anh ta phóng ngay ra mở cửa cười hỏi:
- Chị dâu đến thăm anh hai hả?
Tôi cảm thấy tôi gật đầu. Phong giúp tôi dắt xe vào nhà, xong anh ta cười nói:
- Vừa lúc em đang có chuyện phải tới cửa hàng gấp, chị vào trông chừng anh hai giúp em. Anh hai em đang tập đi, chị vô có gọi thì gọi nhỏ thôi, anh ấy mà giật mình là té sấp mặt đó. Em đi đây.
Tôi gật đầu rồi vào nhà, đã từng đến một lần rồi nên đường đi trong nhà anh tôi cũng biết chút ít, nếu là lần đầu chắc tôi phải khóc trước mê cung đầy những đường đi ngang dọc của nhà anh. Tôi đến trước phòng Vũ nhìn vào, cửa mở, không có người. Dáo dác nhìn quanh, cũng không có người, vậy người đâu?
- Vũ ơi…
Im lặng.
- Vũ ơi, em đến thăm anh nè, đang ở đâu?
Giọng tôi cất lên vừa vừa, thứ trả lời tôi là sự im lặng. Cảm giác này không được tốt cho lắm nha, nhà người ta, chủ không có, tôi - người lạ đứng lớ ngớ, nếu người quen của anh đến lúc này không nói tôi là trộm mới là lạ đó. Tôi đi dọc hành lang, cao giọng gọi:
- Vũ, anh đâu rồi, em đến thăm anh nè.
“Huỵch, xoảng.”
Âm thanh phát ra từ phía trước, tôi phóng ngay về phía đó, tận cùng con đường là nhà bếp. Tôi vừa đến trước cửa nhà bếp thì dừng chân, đúng hơn là đứng chết trân. Anh đang ngồi bệt dưới đất, đôi nạng một chiếc còn trong tay anh, một chiếc văng