Một tiệm café nằm ở khu vực tập trung dân ngoại giao, không gian xung quanh tương đối yên ả, xe cộ đi lại cũng ít, hai hàng bạch quả bên đường xum xuê cành lá, phân chia ánh nắng thành những đốm tròn vàng ươm nho nhỏ.
Đứng trước cửa quán, Quý Hiểu Âu nghe rõ mồn một tiếng hít sâu của mình.
Trong ấn tượng của cô, đa số các quán café sẽ có phong cách bài trí như UBC hay Starbuck: nằm bên trong một tòa nhà nào đó, vừa bước vào chính là quầy thu ngân và quầy pha chế, kê bốn chiếc sofa lớn kế bên cửa sổ lớn – nơi có ánh sáng tốt nhất, còn các bàn xa cửa sổ thì sẽ nằm dưới những ánh đèn tối hơn một chút, thích hợp cho những cuộc hẹn cần tránh khỏi tai mắt của người đời.
Song, cái xuất hiện trước mắt cô bây giờ lại là một căn nhà có sân vườn biệt lập mà tính tổng diện tích có thể ngang bằng một sân vận động, trước cửa dựng một hàng rào gỗ màu trắng tạo thành khoảng sân vườn, hàng rào được bao kín bởi các loại cây leo xanh mướt rậm rạp, mùa hoa tường vi đã qua, lúc này đang là mùa nở rộ của hoa ông lão.
Dưới tán ô che nắng hai màu trắng xanh là những bộ bàn ghế gỗ.
Đi vào sâu bên trong là căn phòng đầy nắng rộng chừng 200 m2, điều hòa để nhiệt độ thấp khiến căn phòng tuy giàu ánh nắng nhưng không khí lại vô cùng mát mẻ, những chậu cây xanh biếc tươi tốt.
Qua căn phòng đầy nắng mới đến khu vực chính, nơi có kiến trúc Nga làm chủ đạo.
Trong cửa hàng không có quá đông người, ngay gần phòng đầu tiên là một bàn gồm khoảng năm, sáu vị khách quần áo là lượt.
Họ không trò chuyện nhiều, nhưng phục vụ vẫn hiểu được mỗi động tác ra hiệu của khách hàng, lặng lẽ mang thêm đá, rót thêm rượu hoặc thay chén đĩa mới.
Sự chu đáo thầm lặng thường xuyên xuất hiện trong không gian này, sự tao nhã không một tiếng nói cười khiến Quý Hiểu Âu giật mình, khiến cô hoảng sợ, cứ nấn ná mãi ngoài cửa chứ không dám vào trong.
Phương Ny Á bình tĩnh hơn cô, chị bước tới và đánh giá: “Đây mà là quán café? Rõ ràng là một câu lạc bộ cao cấp! Mình không phải hội viên, người ta có cho vào không nhỉ? Hiểu Âu, em không nhớ nhầm địa chỉ chứ?”
Quý Hiểu Âu thoáng lưỡng lự, đột nhiên cô nhớ đến chiếc danh thiếp mạ vàng 18K của Nghiêm Cẩn trong ví tiền, lòng dũng cảm tăng cao đột biến, cô hãnh diện nói: “Đi theo em, xem ai dám không cho vào?”
Trong lúc hai người còn nói chuyện đã có phục vụ mặc áo sơ mi và gile đen đi từ bên trong ra đón, một cậu bé còn rất trẻ với nụ cười lịch sự trên môi: “Thưa chị, xin lỗi, nhà hàng phục vụ hội viên ạ.
Xin hỏi chị đến tìm người hay thưởng thức dịch vụ ạ?”
Quý Hiểu Âu rút danh thiếp ra đưa, cậu bé cầm lên nhìn rồi lập tức trả lại cô bằng hai tay, nụ cười không hề thay đổi nhưng giọng nói đã thân thiện hơn nhiều: “Thì ra hai chị là bạn của ông chủ, xin lỗi ạ, mời đi theo em.”
Quý Hiểu Âu đi theo cậu, hỏi: “Ông chủ các em có ở đây không?”
“Dạ không ạ.” Cậu bé dịu dàng trả lời: “Anh ấy ít khi tới đây lắm ạ.”
“Vậy Trạm Vũ có đây không?”
Nét mặt cậu bé có một sự thay đổi rất nhỏ và kín đáo, dường như thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại với nụ cười chuyên nghiệp, kéo ghế cho cả Quý Hiểu Âu lẫn Phương Ny Á: “Trạm Vũ vừa tới, đang thay đồ ạ.
Để em đi gọi cậu ấy.”
Bóng lưng cậu bé biến mất đằng sau tấm bình phong.
Quý Hiểu Âu cắm cúi nghiên cứu giá cả của từng món nước trên menu.
Phương Ny Á thì ngước lên đánh giá không gian xung quanh, thuận tay cầm chiếc thẻ vàng Quý Hiểu Âu đặt trên bàn, quay ngang quay dọc nhìn hồi lâu, thậm chí còn cho lên miệng khẽ cắn một cái mới khẽ reo lên: “Ôi, cái vị tên Nghiêm Cẩn này rốt cuộc là ai, khoe của đến mức này, chắc có họ với Muammar al-Gaddafi, chỉ là danh thiếp thôi mà cũng làm bằng vàng K?”
Quý Hiểu Âu không hề ngước lên, “Cả thế giới tính đến thời điểm hiện tại vẫn còn khoảng 8 triệu người bị đe dọa bởi đói nghèo, chị không cảm thấy anh ta làm thế là quá vô liêm sỉ sao?”
“Không, chị chỉ thấy anh ta rất giàu có, em xem số điện thoại của anh ta đi.
Đây là đầu số 139 – đầu số đầu tiên được bán ra từ trước năm 1995 đó, à, khi đó điện thoại di động toàn là cục gạch thôi.”
Quý Hiểu Âu ngước lên liếc qua tấm danh thiếp: “Thế thì sao?”
“Di động trước năm 1995 là gì? Là hàng xa xỉ đó.
Điều này chứng tỏ khi đó anh ta rất giàu, hoặc ba anh ta rất giàu.
Dù sao cũng thuộc lớp người giàu từ hồi đó.”
Quý Hiểu Âu đưa menu nước đến trước mặt Phương Ny Á, cười nói: “Chị Ny Á, sao chị hiểu tường tận mấy thứ bàng môn tà đạo này thế?”
Phương Ny Á liếc xéo cô: “Đó là kiến thức cơ bản đấy em!”
Quý Hiểu Âu nói: “Lãng nhách.”
Phương Ny Á toan cự lại nhưng khi trông thấy người đứng ở lối ra vào đằng sau Quý Hiểu Âu thì chị không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Quý Hiểu Âu vừa ngoảnh lại đã thấy Trạm Vũ đi tới phía này.
Cô cũng ngỡ ngàng không thua gì Phương Ny Á, cặp mắt to mở tròn xoe, miệng há hốc quên cả ngậm lại.
Bình thường cũng có những lúc con người kinh ngạc bởi một thứ gì đó nằm ngoài tưởng tượng lọt vào tầm mắt, nên mới có từ “thảng thốt”.
Thực ra Trạm Vũ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen dài tay vừa vặn và quần dài màu kem bình thường nhưng cả Quý Hiểu Âu lẫn Phương Ny Á đều như nín thở bởi sự tấn công trực diện từ hơi thở tươi trẻ và sự điển trai của cậu.
Hồi lâu sau Phương Ny Á mới ái chà một tiếng: “Quý Hiểu Âu, đây chẳng phải cậu bé làm tạp vụ ở spa của em sao? Hóa ra lúc ăn mặc tử tế cũng đẹp trai như vậy.
Cậu ấy vốn là sinh viên Học viện Điện ảnh Bắc Kinh hay Học viện Hý kịch Trung ương, đến tham gia chương trình thực tế ở chỗ em phải không?”
Trạm Vũ cứ như không hề trông thấy Phương Ny Á, chỉ mỉm cười với một mình Quý Hiểu Âu: “Sao chị lại ở đây?”
“Đến thăm em không được hả?” Quý Hiểu Âu chớp mắt: “Sao chứ, không muốn gặp chị? Hay chỗ này đắt đỏ em sợ chị không đủ tiền trả?”
“Không phải như vậy.
Em…” Khuôn mặt trắng trẻo của Trạm Vũ thoắt đỏ: “Các chị cứ gọi đồ đi, em mời.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Phương Ny Á chống cằm mỉm cười nhìn Trạm Vũ, nghe đến đây thì bật cười khúc khích: “Đúng là rất đàn ông, nhóc, vậy chị sẽ gọi đồ đấy nhé.” Chị giơ ngón tay chỉ vào menu nước: “Một bình Lam Sơn hảo hạng, ừm, một phần bánh bông lan cuộn kem, bánh sò hương cam và bánh flan mỗi thứ một phần, à, nếm thử bánh xoài phúc bồn tử nữa…”
Thấy Trạm Vũ tái mặt, Quý Hiểu Âu đá mạnh chân Phương Ny Á dưới gầm bàn: “Thôi đi, đừng có thấy Trạm Vũ hiền lành mà bắt nạt người ta như thế!”
Giá cả ở đây không thấp, giá của một tách café dành cho hội viên bình thường đắt hơn các