Ký biên bản xong, do công tác thu thập chứng cứ ở hiện trường chưa xong xuôi nên Quý Hiểu Âu bắt buộc phải cùng cảnh sát trở về spa lần nữa.
Người chịu trách nhiệm đưa cô về là một cảnh sát trẻ tuổi, bận rộn suốt đêm khiến anh ta còn chẳng có thời gian nhấp một ngụm nước, tranh thủ phút rảnh rỗi hiếm hoi anh ta vội ghé qua tiệm ăn sáng lót dạ một chút, rồi vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân.
Quý Hiểu Âu ngồi trên ghế giữa đại sảnh chờ cảnh sát đón mình đi, cô cúi gằm mặt nhìn xuống bàn chân.
Bây giờ đã hơn bảy giờ sáng, lục tục đã có người đi làm.
Thỉnh thoảng lại có một đôi giày thể thao hoặc giày da vội vàng băng qua trước mắt, không mảy may lưu luyến, thế rồi bỗng có một đôi giày da đen bóng loáng đi tới trước mặt cô rồi dừng lại.
“Hiểu Âu.” Ai đó gọi tên cô.
Phản ứng của Quý Hiểu Âu dường như chậm mất nửa nhịp, rất lâu mới nhận ra người đó đang gọi mình.
Cô chậm chạp ngước lên, không ngờ người đang đứng trước mặt ngay lúc này lại là Lâm Hải Bằng, anh ta hơi khom lưng, nghiêng đầu truy tìm ánh mắt cô.
Quý Hiểu Âu hơi co người về phía sau, dường như hoàn toàn không nhận ra anh ta.
“Hiểu Âu.” Lâm Hải Bằng ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Quý Hiểu Âu run run như bị lạnh, bởi lẽ qua ánh mắt anh ta, cô thấy rõ chính mình, thấy được bóng dáng của bản thân lúc này.
Trái ngược với Lâm Hải Bằng quần là áo lượt, cô vừa lôi thôi lại thảm hại.
Sáng sớm một ngày rét buốt, anh ta chỉ mặc áo bành tô vải nỉ đen, bên trong là áo sơ mi trắng và cà vạt màu xám đậm, tóc được chuốt keo chỉn chu, từ trên xuống dưới bảnh tỏn như vừa bước ra từ đại lễ đường Nhân Dân Trung Hoa.
“Hiểu Âu, em sao rồi?” Lâm Hải Bằng hơi rướn người về phía trước một chút.
“Sao anh lại ở đây?” Ánh mắt Quý Hiểu Âu cuối cùng cũng có phản ứng, cô giơ tay chải lại mái tóc, cả giọng nói lẫn nét mặt đều tỏ vẻ dửng dưng.
“Anh hả? Anh vẫn luôn ở đây mà.
Anh lo cho em, phải tận mắt thấy em không sao anh mới yên tâm.”
“Anh vẫn luôn ở đây?” Mắt nhìn anh ta chằm chằm, Quý Hiểu Âu gằn giọng nhắc lại câu nói khi nãy, tuy cách nói giống như người chậm phát triển nhưng não bộ cô lại đang hoạt động hết công suất.
Một suy nghĩ vốn mông lung bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tựa như tảng đá ngầm lởm chởm giữa bầu trời mù sương, dần lộ rõ vẻ đáng sợ dưới ánh mặt trời.
Cô dần cúi xuống nhìn chằm chằm đầu gối của mình, tự hỏi trong lòng: Anh ta nói vậy là sao? Và rồi chỉ một giây sau đó, sự nghi hoặc tồn tại đã lâu trong tâm trí nở căng như bong bóng xà phòng, vỡ bụp một tiếng, cái hiện ra sau khi lớp bọt trôi đi là sự thực phũ phàng.
Cô đứng phắt dậy, đồng tử co lại như biến thành hai cây đinh vừa sắc vừa cứng, nhìn tròng trọc vào Lâm Hải Bằng.
Cô hỏi một câu khiến lòng mình tan nát: “Chính anh đã báo cảnh sát phải không? Phải không?”
Lâm Hải Bằng không khỏi rùng mình trước dáng vẻ hung tợn của Quý Hiểu Âu, anh ta vừa lùi lại vừa lắp bắp trả lời: “Anh chỉ muốn tốt em thôi…”
Chẳng đợi anh ta nói xong, Quý Hiểu Âu như biến thành người mất trí, cô giơ cao tay, giáng cho anh ta một cái tát trời đánh.
Sau tiếng động chát chúa, cô mắng: “Đồ khốn!”
Cái tát đó rất mạnh, cô gần như đã dùng tất cả sức lực của bản thân, đến mức lòng bàn tay cũng đau rát như bị cả ngàn mũi kim châm chích.
Toàn thân run rẩy đứng đó, cô hoàn toàn chẳng để tâm đến dáng vẻ thất thố và hung dữ của mình, nhớ lại cảnh tượng lúc Nghiêm Cẩn bị bắt đi, cô hận người đàn ông trước mặt ngút ngàn, hận không thể nghiền nát anh ta thành tro bụi.
Nếu không tại anh ta, Nghiêm Cẩn đã có thể ung dung đi tự thú, chẳng đến mức vì bảo vệ cô mà bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, chưa kể đến những nỗi đau anh sẽ phải chịu đựng khi trở lại trại giam.
Nếu không giáng xuống cái tát ấy, cô sợ bản thân sẽ bị lửa giận thiêu rụi mất.
Lâm Hải Bằng hoàn toàn không đề phòng, tay ôm một bên mặt anh ta như mất trí vì cơn đau và sự đả kích bất ngờ ập tới, anh ta ngơ ngác một lúc, chỉ biết nhìn chằm chằm Quý Hiểu Âu bằng ánh mắt thảng thốt: “Cô… Cô…”
Quý Hiểu Âu lại nhào tới, lần này cô giơ chân đạp mạnh, vừa đạp vừa chửi rủa như người thần kinh: “Đồ chó chết nhà anh, tại sao tôi lại không nhận ra anh sớm hơn chứ!”
Lâm Hải Bằng chỉ biết lùi lại: “Cô điên rồi hả?”
Quý Hiểu Âu lại đuổi theo, càng đạp càng mạnh, bởi chính vào giây phút này, cô chợt hiểu ra tại sao cách dùng từ của tài khoản weibo có tên là “Ba của Trạm Vũ” lại khiến cô thấy quen thuộc đến thế.
Vì trong khoảng thời gian hai năm trước đã có vài lần cô giúp Lâm Hải Bằng soát lại bản thảo của các bài phát biểu nên rất hiểu cách dùng từ, sắp xếp từ ngữ của anh ta.
Chỉ là mỗi khi ý nghĩ này xuất hiện, bản năng lại khiến cô bác bỏ nó.
Cô không muốn thừa nhận bản thân từng yêu một tên khốn.
Bao cơn phẫn nộ đều bùng nổ lúc này, vừa đạp, Quý Hiểu Âu vừa chửi rủa: “Có phải anh chính là người lập nên weibo “Ba của Trạm Vũ” không? Nickname “Sứ giả chính nghĩa” cũng chính là chứ gì? Nghiêm Cẩn làm gì tổn hại đến anh mà anh lại dùng trăm phương nghìn kế muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết? Đồ chó má, anh vô đạo đức như thế rồi sẽ bị sét đánh chết ngoài đường cho mà xem!”
Cuối cùng Lâm Hải Bằng cũng tỉnh táo lại, trước một Quý Hiểu Âu đã gần như phát điên, anh ta chỉ biết vừa trốn vừa nghiến răng nói: “Quý Hiểu Âu, cô đừng mù quáng thêm nữa, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt phải không? Nếu tôi giao nộp mấy thứ cô bỏ vào thùng rác cho cảnh sát, cô cũng chẳng thoát khỏi kiếp tù tội với thằng đó đâu!”
Lúc này Lâm Hải Bằng đã trốn được tới nơi Quý Hiểu Âu không thể đánh tới.
Những tưởng nói vậy có thể khiến cô sợ hãi mà dừng tay, không ngờ cô lại thuận tay rút được thanh sắt chắn ngang ở tủ đựng báo, cười khẩy rồi sấn sổ đi tới: “Hóa ra anh theo dõi tôi? Đồ biến thái! Anh báo cảnh sát đi, người của tổ chuyên án còn ở đây nè, anh mau đi đi, nếu được ngồi tù cùng anh ấy, tôi còn phải cảm ơn anh ấy chứ!”
Lâm Hải Bằng giật mình, tuy miệng lưỡi lợi hại nhưng từ nhỏ tới lớn anh ta chưa bao giờ động thủ với ai, nhất là khi đối phương còn là một phụ nữ đã gần như mất trí.
Không ngừng lùi bước, cuối cùng lưng anh ta đập vào cửa sổ chấm đất, không còn đường lui nữa.
Nhưng khi thanh sắt Quý Hiểu Âu cầm trên tay chưa kịp giáng xuống người Lâm Hải Bằng, vị cảnh sát trẻ nghe tiếng động lạ nhanh chân chạy ra đã nhanh nhẹn khống chế cô từ phía sau, vội giật lấy thanh sắt rồi đè cô ngã xuống nền nhà.
Trước cặp nam nữ không biết điều này, vị cảnh sát giận tím mặt: “Hai người muốn làm gì hả? Có biết đây là đâu không? Dám ra tay ở đây hả? Chán sống rồi hay sao?”
Quý Hiểu Âu bị đè xuống thì không sao đứng dậy nổi nữa, chỉ biết há miệng thở hổn hển.
Lâm Hải Bằng đứng thẳng dậy, nuốt trọn ngụm nước bọt nhuốm máu tanh ngòm xuống bụng.
Anh ta cười đểu với Quý Hiểu Âu nằm dưới đất, cười đến lạnh lùng: “Quý Hiểu Âu à, tôi sẽ không tố cáo cô, tôi muốn cô phải nhớ mãi rằng tôi mới là ân nhân của cô! Nhưng người tôi không có được thì người khác cũng đừng hòng.
Hãy mở to mắt mà đợi, tôi sẽ cho cô tận mắt thấy hắn bị phán tử hình, tận mắt thấy hắn thi hành án.”
Quý Hiểu Âu trợn trừng: “Mẹ kiếp, anh là đồ chó má!”
Lâm Hải Bằng mặc cô chửi mình, chỉ cười khẩy rồi bỏ đi.
Vị cảnh sát đưa mắt nhìn Quý Hiểu Âu, trên gương mặt trẻ tuổi là một nét biểu cảm phức tạp, vừa chán ghét, vừa hoài nghi, vừa rối rắm.
Anh ta không hiểu một cô gái xinh đẹp vừa rồi còn rất lịch sự trong phòng thẩm vấn tại sao thoắt cái đã chẳng khác gì loại phụ nữ chua ngoa đầy rẫy ngoài phố?
Quý Hiểu Âu ngồi đó thở hổn hển hồi lâu.
Cuối cùng cô lặng lẽ đứng dậy dưới ánh mắt chăm chú của vị cảnh sát, phủi sạch bụi bẩn trên quần rồi khẽ nói: “Ta đi thôi.”
Kể từ sau lúc rạng sáng Nghiêm Cẩn bị đưa đi, cửa trước cửa sau spa “Tự thủy lưu niên” đều được căng dây giới nghiêm.
Phải đến khi trời sáng, trông thấy dây giới nghiêm và xe cảnh sát dừng trong tiểu khu, mọi người mới biết đêm qua có biến căng.
Mặc dù spa được đóng cửa kín mít, không thể nhìn được vào trong nhưng vẫn ngày càng có nhiều người tụ tập bên ngoài.
Xe cảnh sát thành phố trờ tới, từ xa đã thấy đám đông rảnh rỗi tụ tập trước cửa spa “Tự thủy lưu niên”.
Nữ cảnh sát đi cùng cũng hết cách, đành bảo Quý Hiểu Âu kéo áo bành tô lên cao che kín mặt, hai nam cảnh sát đi trước dẹp đường để cô ta hộ tống Quý Hiểu Âu đi nhanh vào bên trong, rẽ đám đông mà đi.
Bầu trời nhiều sương mù khiến ánh dương cũng có vẻ u ám, mặc dù được áo bành tô che kín mặt, Quý Hiểu Âu vẫn có thể trông thấy những ánh đèn flash không ngừng chớp sáng.
Đoạn đường hơn 10m, bình thường chỉ đi vài bước là tới hôm nay lại trở nên dài dằng dặc như vậy.
Cô túm chặt hai vạt áo bành tô để ngăn cản những bàn tay của người lạ vươn tới, muốn kéo chiếc áo xuống để tận mắt trông thấy diện mạo của nhân vật chính.
Thế nhưng Quý Hiểu Âu lại không cách nào ngăn được những lời xì xào bàn tán lọt vào tai mình:
“Đó chẳng phải cô cháu gái của bà Quý sao? Bà Quý tử tế lắm mà, sao lại có đứa cháu như thế nhỉ?”
“Nghe nói lúc cảnh sát ập