Quý Hiểu Âu được đưa vào căn phòng không có cửa sổ.
Phòng rất nhỏ, chỉ khoảng chưa đầy 8m2, có duy nhất một bóng đèn treo trên trần nhà, nhưng bốn bức tường trắng toát lại khiến ánh sáng có vẻ dư thừa, chiếu xuống khuôn mặt từng người trong phòng thêm trắng bệch.
Cô ngồi xuống ghế, chiếc ghế gỗ có dựa lưng trông thật cũ kỹ chỉ đủ làm nền cho hai chiếc ghế bành bọc da màu đen có vẻ rất êm ái kê ở đối diện, cách đó một chiếc bàn.
Vừa ngồi xuống chiếc ghế này liền có cảm giác bản thân rơi vào thế bị động, không ổn chút nào.
Quý Hiểu Âu đặt tay ngay ngắn trên đùi, mục đích là để kìm hãm cơn run rẩy mất tự chủ của cơ thể.
Cánh tay bị trói chặt chưa kịp lưu thông máu, vẫn còn tê dại như bị trăm nghìn con kiến đang bò giày xéo, nhưng cảm giác ở đầu ngón tay thì đã trở lại rồi.
Cô có thể cảm nhận được sự thô ráp của chiếc ghế, mang đầy vết tích năm tháng.
Đã có vô số người ngồi trên chiếc ghế này, có thể là một ai đó rơi vào hoàn cảnh khốn cùng lòng đầy bất an, có thể là ai đó không chuyện gì không dám làm, có thể là một ai đó với bàn tay dơ bẩn làm toàn điều xấu, cũng có thể là một người chỉ biết bịa chuyện và dối trá.
Cô không biết chiếc ghế mình đang ngồi đã có bao nhiêu nghi phạm trộm cướp, giết người, cưỡng hiếp, buôn bán ma túy ngồi lên, cũng không biết liệu bản thân có để lại vết tích gì trên chiếc ghế này hay không.
Có người mở cửa đi vào, người trẻ tuổi mặc cảnh phục, gương mặt bầu bĩnh mang vẻ nghiêm túc chín chắn, người lớn tuổi hơn lại mặc thường phục, vừa đen vừa gầy, diện mạo hết sức bình thường nhưng lại sở hữu đôi mắt sáng, tinh tường như nhìn thấu mọi sự trên đời.
“Tôi họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Đình Huy.”
Người thẩm vấn cô là cảnh sát hình sự Triệu Đình Huy thuộc tổ chuyên án điều tra vụ 29/12, giọng nói ôn hòa khiến Quý Hiểu Âu không hỏi bất ngờ.
Cô ngẩng lên, không trông thấy bất cứ nét biểu cảm thừa thãi nào trên mặt Triệu Đình Huy, song lại thấy được vẻ thương hại không che giấu trong mắt vị cảnh sát trẻ.
Trước khi rời khỏi spa tới đây cùng cảnh sát, Quý Hiểu Âu đã được trông thấy chính mình qua chiếc gương lớn sát cửa ra vào: tóc rối như ổ quạ, một bên mặt tái mét, bên còn lại sưng vù, môi xám ngoét chẳng còn sắc máu như tô son nude, song cho dù trong hoàn cảnh tệ hại như vậy, bản chất dịu dàng của một cô gái trẻ vẫn không hề biến mất.
Cô không dám chắc vị cảnh sát này đã tới hiện trường hay chưa, đã trông thấy dáng vẻ chật vật của cô trước đó hay chưa, nhưng ánh mắt anh ta đã nhanh chóng đánh thức tư duy của Quý Hiểu Âu, cũng khiến cô hiểu được vì sao Nghiêm Cẩn lại cố gắng bố trí thành hiện trường của một vụ cưỡng hiếp.
Anh hiểu đàn ông, hoàn cảnh đó sẽ nhanh chóng kích thích lượng hormone Adrenaline của đàn ông, ở mức độ cao nhất sẽ khiến đàn ông nảy sinh cảm giác thương hoa tiếc ngọc, làm cho các phán đoán của anh ta về sự việc sẽ thiên về hướng có lợi cho cô hơn.
Dù là ai trông thấy một người con gái trong bộ dạng xộc xệch thế này cũng phải nảy lòng thương tiếc, sẽ nghĩ rằng cô ấy vô tội mà không cố tình làm khó nữa.
Hiểu được điều này, cô lập tức điều chỉnh lại tâm trạng và vị trí của mình, cất giọng thật khẽ: “Cảnh sát Triệu.”
“Trước kia cô có quen biết Nghiêm Cẩn không?”
“Có quen.”
“Quen như thế nào?”
“Quen ở một khách sạn, anh ta từng có thời gian theo đuổi tôi nhưng tôi không nhận lời.”
“Sau đó thế nào?”
Quý Hiểu Âu lục tìm trong trí nhớ, hồi tưởng lần lượt từng chuyện xảy ra trong thời gian qua lại với Nghiêm Cẩn, sau khi chắc chắn bản thân chưa bao giờ xuất hiện công khai với thân phận bạn gái của anh liền trả lời: “Không có sau đó.
Sau đó chúng tôi rất ít gặp nhau.”
Nghe câu trả lời này, Triệu Đình Huy nhướng mày nhìn cô một cái, khiến Quý Hiểu Âu không khỏi rùng mình.
Song ông không hỏi tiếp mà lấy một file tài liệu, mở ra, đảo mắt từ trái sang phải từ trên xuống dưới một lượt rồi đóng file tài liệu lại, khép hai tay đặt trên bìa file, hướng ánh mắt trực diện vào Quý Hiểu Âu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải gõ nhẹ xuống mặt bàn, ban đầu khá chậm sau đó ngày càng nhanh, không khí trong phòng cũng dần thay đổi theo tốc độ chuyển động ngón tay của ông.
Khoảng lặng không kéo dài, chỉ khoảng vài chục giây nhưng lại có được hiệu quả mà ông muốn.
Ông muốn cô phải sốt ruột.
Quý Hiểu Âu quả nhiên sốt ruột, cô không dám cử động, móng tay gần như đâm sâu vào thớ gỗ.
Sau đó cô bất ngờ bật khóc.
Quý Hiểu Âu khóc không thành tiếng, vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế, mở to mắt nhìn người đối diện, trong mắt cô long lanh hai chuỗi ngọc trong suốt, liên tục rơi xuống, nước mắt chảy xuôi chẳng mấy chốc đã thấm ướt mặt bàn như vừa có một cơn mưa ngang qua.
Hai vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cả hai đều không khỏi bối rối trước những giọt nước mắt thi nhau tuôn chảy của cô.
Vị cảnh sát trẻ rút một tờ giấy ăn nhăn nhúm trong túi áo, trên đó còn in logo một nhà hàng, ngập ngừng đưa tới: “Cô… lau nước mắt đi đã.”
Đợi tới khi Quý Hiểu Âu nín khóc, có vẻ đã bình tĩnh hơn, Triệu Đình Huy liền đổi tư thế, chuyển đề tài: “Cô trông thấy nghi phạm Nghiêm Cẩn từ bao giờ? Hắn ta làm thế nào mà vào được phòng cô?”
Quý Hiểu Âu cúi mặt gạt lệ, thực chất cô đang nhớ lại trước khi Nghiêm Cẩn trở về lần thứ hai, liệu có ai trông thấy bóng dáng anh xuất hiện ở chỗ cô lần thứ nhất không.
Trực giác