Cảnh Lâm Lâm rốt cuộc bị ép đến sốt ruột, cô là một người có tính tình nóng nảy, nếu chiến đấu vòng vèo đầy bụi đất, chi bằng trực tiếp tấn công chính diện. Bởi vậy, một ngày nào đó Thành Vu Tư học xong liền bị chặn trên đường, cách thức của Cảnh Lâm Lâm trước sau như một đầy bạo lực.
Ngày đó tâm tình của Thành Vu Tư không tệ, anh chạy xe đạp không nhanh không chậm, ở trong đầu tính toán công thức của đề bài tập nào đó. Khi sắp đến giao lộ, Cảnh Lâm Lâm đột nhiên xông ra, hai cánh tay mở rộng, chặn đường của anh. Thành Vu Tư thắng xe gấp, cuối cùng bánh xe ma sát đến chân của Cảnh Lâm Lâm.
Anh vừa sợ vừa giận, người này sao lại thế này! Nếu thật đụng vào cô thì làm sao bây giờ? Cho dù không quá đáng ngại, để lại vết sẹo cũng không tốt? Thành Vu Tư liếc mắt nhìn bắp chân trắng như tuyết của Cảnh Lâm Lâm, tư duy hơi mơ hồ.
Cảnh Lâm Lâm mở to mắt nhìn thẳng anh, “Thành Vu Tư, em thích anh!”
Thành Vu Tư: “…”
Câu thích này phát ra đã đè nén câu trách cứ sắp thốt lên của Thành Vu Tư. Anh có chút buồn bực, nhưng ở mặt ngoài ra vẻ bình tĩnh. Anh nghiêng đầu đánh giá Cảnh Lâm Lâm, “Sau đó thì sao?”
“Ơ…” Cô thật không biết trả lời thế nào. Vốn cô chờ bị cự tuyệt, sau đó kích động tỏ vẻ chính mình kiên quyết không bỏ cuộc, hay gì đó đại loại thế, kết quả những lời này sắp đến miệng, Thành Vu Tư lại hỏi câu: Sau đó thì sao?
Sau đó…mình không nghĩ đến vấn đề này a…
Ý thức của Cảnh Lâm Lâm trong nháy mắt chập mạch.
Dáng vẻ ngẩn ngơ của cô khiến anh nghĩ tới một con thỏ anh từng nuôi. Con thỏ kia từng bị một con chó lớn doạ choáng
váng, suốt ngày như là Cảnh Lâm Lâm hiện tại, ngây ngốc, ngơ ngác, mấy ngày nay Thành Vu Tư sắp cười đến chết.
Anh phát hiện ý nghĩ của mình lại trôi quá xa, mau chóng kéo trở về. Anh không nhìn Cảnh Lâm Lâm nữa, mà đẩy xe bỏ đi. Khi đi xa vài chục bước, Cảnh Lâm Lâm ở đằng sau đột nhiên hô to về phía anh: “Sau đó sớm muộn gì có một ngày anh cũng sẽ thích em!”
Thành Vu Tư quay đầu lại đáp: “Vậy chờ xem đi!”
Lần đầu tiên anh cười với cô. Nhưng cô không chú ý tới nụ cười của anh, tất cả sự chú ý của cô đều trên xe đạp của anh. Trong đầu Cảnh Lâm Lâm đột nhiên hiện lên một chủ ý. Dùng trí, đúng, phải dùng trí!
Vào một đêm nguyệt hắc phong cao, kế hoạch dùng trí với Thành Vu Tư tiến hành đâu vào đấy. Cảnh Lâm Lâm cầm một cây đinh lớn dài hai tấc, đứng ở giữa một đống xe đạp, rốt cuộc tìm được chiếc của Thành Vu Tư. Cô cầm cái đinh lớn đâm vào, đâm vào…Đâm không vào!
“Ngu ngốc.” Phương Duệ kéo Cảnh Lâm Lâm, lấy ra một hộp đinh nhỏ và một cái búa nhỏ.
Cô đổ mồ hôi ròng ròng, “Cậu đủ chuyên nghiệp à!”
“Thế nào, sùng bái chưa?” Phương Duệ vừa nói, vừa đóng đinh vào lốp xe, chỉ chốc lát sau, đóng mấy cái đinh vào trong, không quên trêu chọc, “Lốp xe rất mới nha!”
Cảnh Lâm Lâm có chút ngượng ngùng, “Này…đủ chưa?”
“Đủ rồi.” Phương Duệ nói xong, thừa dịp cô không chú ý mà nhét đinh vào một bên túi xách của cô.