Thành Vu Tư rất sầu não cũng rất buồn bực, trên lốp xe đạp sao có nhiều đinh như vậy?
Cảnh Lâm Lâm làm bộ đi ngang qua, nhìn thấy anh rầu rĩ, vì thế dũng cảm đứng ra, “Thành Vu Tư, anh sao thế, xe đạp không chạy được à?”
Anh liếc nhìn cô một cái, “Sao cô biết được?”
Cô hơi chột dạ, “Em…đoán…” May mà bây giờ là buổi tối, ngọn đèn xung quanh hơi mờ, bằng không sắc mặt hiện tại của cô đều nói rõ tất cả.
Anh không nói chuyện, cô cẩn thận hỏi: “Anh muốn dùng xe của em không?”
Thành Vu Tư: “Vậy cô chạy cái gì?”
Cảnh Lâm Lâm không nói, này này này, nhất định phải chính miệng em nói ra cho anh sao? Người ta rất rụt rè mà…
Thành Vu Tư hiểu được ý tứ của Cảnh Lâm Lâm. Hiện tại xem ra cũng chỉ có thể như vậy, ký túc xá cách trường học quá xa, anh cũng không muốn đi bộ trở về. Thành Vu Tư đi tới đỡ xe đạp của Cảnh Lâm Lâm, “Vậy thì cảm ơn cô.”
A ha ha ha…thành công, thành công! Cảnh Lâm Lâm ngồi ở ghế sau xe đạp, hưng phấn nắm chặt tay. Bước tiếp theo chính là muốn vịn thắt lưng của anh, sau đó dán mặt lên lưng anh. Mấy quân sư quạt mo trong phòng ngủ nói, tứ chi tiếp xúc rất dễ dàng khiến nam sinh mềm lòng cũng động lòng!
Cảnh Lâm Lâm lén lút, nhẹ nhàng sờ thắt lưng của Thành Vu Tư.
Anh run lên, không kiểm soát được chiếc xe, hai người ngã vào trong bụi cỏ ở ven đường.
Cảnh Lâm Lâm hơi choáng váng, tình tiết vở kịch không phải giống thế này sao?
Anh hơi ngượng ngùng, “Tôi sợ nhột.”
Cảnh Lâm Lâm: “…”
Anh đứng lên, muốn kéo cô đứng dậy. Nhưng cô nằm trên mặt đất giả chết, biểu tình uể oải. Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút! Kết quả người ta sợ nhột! Ha ha ha, sợ nhột!
Thành Vu Tư hơi buồn cười, “Đứng lên đi, xem thử có bị thương hay không.”
Những lời này nhắc nhở Cảnh Lâm Lâm, cô lập tức ôm đầu gối la lên, “A a a, chân em đau! Bác sĩ, bác sĩ ở đâu!”
Thành Vu Tư: “…”
Cảnh Lâm Lâm ngồi ở ghế sau, bắp chân lung lay, có vẻ rất thanh thản.
Thành Vu Tư đẩy xe đạp, bởi vì cô lắc lư bắp chân, giữ thăng
bằng xe đạp hơi khó. Anh buồn bực, cô có dáng vẻ bị thương chút nào đâu?
Tới bệnh viện trường, Cảnh Lâm Lâm nói hết lời, bác sĩ thậm chí không băng bó vết thương cho cô, còn trợn mắt xem thường tốt bụng nói với cô lần sau ngã mạnh chút rồi hãy trở lại.
Cô đau lòng, toàn thân cô chỉ có một chỗ bầm tím trên đùi có thể gọi là vết thương, dùng sức ấn vào nói đau. Bác sĩ nói qua vài ngày sẽ không sao.
Khổ nhục kế a khổ nhục kế a, một chút cơ hội sao cũng không để lại cho tôi sao…
Lúc cô đi tới, Thành Vu Tư đang ngồi trên ghế ở hành lang chờ cô. Anh ôm túi xách của cô trong ngực, cầm hộp nhỏ trong tay đang nhìn gì đó. Cái hộp kia trông rất quen mắt.
Cảnh Lâm Lâm đi qua, cô rốt cuộc nhìn ra cái hộp nhỏ kia là gì… Là đinh, là đinh Phương Duệ đã dùng để gây án!
Thành Vu Tư ngẩng đầu nhìn cô. Cô muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng tỏ của anh, cô liền không còn sức để giải thích.
Anh trái lại không tức giận, mà nói: “Tôi cứ tò mò, cô làm sao gắn đinh vào trong?”
Cảnh Lâm Lâm không biết dây nào bị chập mạch, giơ tay lên nhanh chóng làm động tác “đóng”, giả làm võ lâm cao thủ lạnh lùng, “Đóng vào.”
Anh nhíu mày, “Dùng tay?”
“Vâng!” Cảnh Lâm Lâm khí khái cao ngất mà gật đầu thật mạnh.
Anh nắm tay cô lên, nhìn kỹ lòng bàn tay của cô. Cảnh Lâm Lâm cảm giác hình như có hai ngọn lửa hiện lên gò má của mình.
Thành Vu Tư ngẩng đầu nhìn cô, khoé miệng cong lên cười cười, “Không tồi, rất đàn ông.” Nói xong anh buông tay cô ra.
Đàn…ông…Cảnh Lâm Lâm khóc không ra nước mắt.