Gần đây Sở Tê trở nên cực kỳ dính người.Có thể là do mất đi đôi mắt nên không có cảm giác an toàn, có thể là do cảm thấy mới lạ với đại bảo bối vừa mới đạt được, cũng có thể vì cả hai.Hắn hầu như không cho phép Thần quân rời khỏi phạm vi mình nghe thấy nửa bước.Việc Minh Đạm đưa ý kiến đi xem xét chuyện tiểu Ma chủ không hề bất ngờ đã chọc giận hắn, khiến hắn khó chịu khôn xiết.Tính tình Sở Tê là vậy, khó chịu ở đâu thì nhất định phải giày vò người ta.Thần quân xui xẻo bị hắn dính lấy đành đứng mũi chịu sào.Đau miệng phải hôn, đau đầu phải sờ, đau dạ dày phải xoa,...!Sau khi Thần quân làm theo mọi yêu cầu của hắn, không những hắn không ngơi, còn tăng thêm tính nghiêm trọng: "Chân cũng đau, không đi được."Kẻ ngốc cũng có thể thấy hắn muốn trời cao.May mà Thần quân dễ tính, nghe xong chẳng những không giận, ngược lại còn ôn hòa hứa hẹn: "Muốn đi đâu? Ta bế em."Nếu lúc này Sở Tê không phải đang rầm rì giả vờ đáng thương thì khả năng cái mũi đã hếch lên tận trời.Đây đúng là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn.Có người thương, có người yêu, có người dịu dàng dung túng, còn có một đại bảo bối vô cùng tuấn tú, hắn có thể động tay động chân bất cứ lúc nào.
Có cho ngàn lượng hoàng kim hắn cũng không đánh đổi hững ngày thần tiên như vậy.Sở Tê bảo y bế mình vào sân viện phơi nắng, sau khi được thả xuống lại bắt đầu túm người ta gặm thành một mặt đầy nước miếng, đổi lấy da mặt bản thân bị nhéo nhẹ: "Nghe lời."Sở Tê chỉ nghe lời được một lát, rồi lại bắt đầu gọi y: "Sư phụ."Hiện giờ không nhìn thấy gì nên hắn cứ không nhịn được suy nghĩ miên man.
Không biết sư phụ có bị người khác làm phân tâm hay không, cũng không biết tầm mắt của sư phụ đặt trên người mình nhiều hay ít, càng không biết vẻ mặt của y là yêu thích hay ghét bỏ."Ở đây."Giọng nói kia vang lên bên cạnh, bàn tay vương mùi thuốc nhẹ vỗ về đầu hắn.
Sở Tê phân tích cẩn thận ngữ điệu của y, xác định đối phương không hề khó chịu ở đâu, hắn mới yên tâm.Hiện giờ hắn không thể làm gì cả, được Thần quân nhét cho một đĩa bánh hoa, sờ soạng cầm lên bỏ vào miệng.Nuốt một miếng bánh hoa xuống, hắn tiếp tục gọi: "Sư phụ."Thần quân đáp lời: "Ta đây."Vẫn không có sự mất kiên nhẫn, Sở Tê lại lần nữa buông lòng.Hắn ăn thêm một miếng bánh hoa, không nhịn được mà nói: "Thật ra không chữa được mắt cũng không vấn đề gì đâu, ta không để bụng."Không để bụng là thật.
Một con mắt mà thôi, hắn vẫn còn một con mắt nữa, đủ để tiếp tục sinh hoạt, chẳng có gì to tát cả."Không được." Thần quân lạnh giọng, lại dỗ hắn: "Nghe lời, nhịn thêm mấy ngày nữa."Vốn dĩ không đến mức không thể nhịn, nhưng lời Minh Đạm nói hôm nay lại khiến trái tim Sở Tê như bị kiến cắn.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao sư phụ nhất quyết phải chữa khỏi cho ta?""Tiểu Thất nên mạnh khỏe."Hắn chưa từng đoán được câu trả lời này.
Sở Tê ngậm bánh hoa, khóe miệng cong thành một nụ cười ngọt ngào.Ở những năm tháng sâu thẳm nhất trong ký ức, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đáng chết, cảm thấy hắn cần phải sống thảm không nỡ nhìn, chưa một ai nói hắn nên mạnh khỏe.Lòng hắn ngọt hơn cả ăn đường mật, vì thế liền thò móng vuốt ra bắt lấy, lại bất cẩn bắt hụt vào không khí.
Một bàn tay vươn tới giữ lấy hắn, Sở Tê lập tức nhéo ngón tay Thần quân.
Xác định được địa vị của mình trong lòng Thần quân, cuối cùng hắn cũng cất lời: "Ngài muốn đi tìm tiểu Ma chủ sao?""Muốn đi." Thần quân nói: "Ta đã tìm hắn rất nhiều năm......""Ngài đã tìm hắn nhiều năm như vậy." Sở Tê cắt ngang lời y, nói một cách đúng lý hợp tình: "Cũng nên chia cho ta một chút thời gian.""......Tiểu Thất." Trong bóng tối, Sở Tê chỉ nghe ra giọng nói của y dường như hơi khổ sở: "Chuyện của Dạng Nguyệt...!có lẽ ta đã nghĩ quá đơn giản rồi."Sở Tê nghe không hiểu.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, thuận thế ôm lấy cánh tay Thần quân vào lòng.
Đứa trẻ ôm chặt, bá đạo nói: "Dù sao ta cũng không cho ngài đi.""Em nghe ta nói." Có thể do bị túm chặt tay, giọng nói của Thần quân lập tức gần hơn rất nhiều.
Y kiên nhẫn giải thích: "Nếu chuyện này trở nên phức tạp thì trong tương lai khả năng sẽ có âm mưu đằng sau...!Hắn biến mất gần một vạn năm, không ai biết hắn đã sống thế nào, có thể......"Y ngừng một lát, ánh mắt dừng trên gương mặt của Sở Tê, giọng hơi khàn khàn: "Ta có dự cảm, nếu không nhanh chóng điều tra rõ chuyện này, ta nhất định sẽ hối hận cả đời..."Sở Tê mếu máo.Cõi lòng vừa rồi còn đong đầy đường mật trong nháy mắt như bị nước Hoàng Liên rót ngập.
Hắn chưa nghe lọt tính chất tình hình Thần quân nói, chỉ nghe ra Thần quân quan tâm chuyện này vượt xa cả mình.
Hắn nắm chặt cái tay kia, không ngăn được tủi thân: "Vậy ta phải làm sao bây giờ?""Ta chờ đôi mắt em tốt lên rồi mới đi." Thần quân vỗ nhẹ tay hắn an ủi: "Sẽ không tùy tiện ném em xuống.""Thế cũng không được." Sở Tê nói: "Ngài đã nói ngài là của ta, ít nhất khi ta còn tồn tại ngài phải nên thực hiện lời hứa, thành thành thật thật ở bên cạnh ta."Thần quân cười một tiếng, dỗ hắn: "Thế này là coi sư phụ như đồ vật sao?""Là đại bảo bối." Sở Tê sửa đúng, nhấn mạnh: "Đại bảo bối rất quan trọng.""Được." Thần quân nắm ngược lại bàn tay hắn, nói: "Ở trong lòng sư phụ, Tiểu Thất cũng rất quan trọng."Sở Tê im lặng một lát, sự buồn bực tủi thân trong lòng giảm bớt chút, thoáng vực dậy tinh thần: "Vậy ngài sẽ luôn bầu bạn bên ta chứ?""Tất nhiên rồi.
Vậy......!Khi ta có việc chính sự, có phải em cũng nên ủng hộ chút hay không?"Sở Tê yên lặng thêm một lát, cuối cùng thỏa thuận: "Ta muốn đi theo ngài.""Được." Thần quân lập tức đồng ý luôn, đưa tiếp một miếng bánh hoa tới bên miệng hắn, nói: "Được rồi, không giận nữa."Có lẽ vì Thần quân thích nên Sở Tê yêu ai yêu cả đường đi, hắn há miệng gặm lấy miếng bánh, tâm trạng tốt hơn chút."Đúng rồi." Hắn thuận miệng tìm đề tài: "Vì sao sư phụ thích ăn bánh hoa vậy?"Thần quân còn chưa nói gì, một tiếng cười đã vang lên phía sau: "Đến giờ ngài vẫn thích ăn món này sao?"Sở Tê nhận ra giọng Y tiên Khô Hoằng.
Vừa đề cập tới chuyện của Thần quân, hắn lập tức tiếp lời theo phản xạ, trong giọng nói tràn đầy sự tò mò: "Trước kia sư phụ cũng rất thích bánh hoa sao?""Đúng vậy." Khô Hoằng nói: "Một miếng bánh hoa Tiên quân Dạng Nguyệt đưa cho bên bờ sông Vong Xuyên khiến ngài ấy nhớ tới tận bây giờ."Bình thường Thần quân không thích nhắc tới đề tài này, nhưng thấy Sở Tê muốn nghe nên hiếm khi tiếp lời: "Đó là lần đầu tiên ta ăn một thứ."Thái độ tò mò của Sở Tê lặng lẽ phai nhạt."Nói đến chuyện này, cũng không biết rốt cuộc sư phụ ngươi tới từ nơi đâu, giống như trong Tam giới đột nhiên xuất hiện thêm một người là ngài vậy." Khô Hoằng ngồi bên Sở Tê, tiện tay kéo cổ tay hắn qua, lại hỏi Thần quân: "Trước khi gặp Dạng Nguyệt, ngài tu hành ở đâu?""Không nhớ rõ." Thần quân nhìn Sở Tê, thấy hắn như chợt hết hứng thú, liền nhàn nhạt dời đề tài: "Hắn sao rồi?""Để ta xem." Ngón tay Khô Hoằng đặt lên mạch Sở Tê, bỗng khựng lại, nhíu mày nói: "Sao tay lại lạnh như vậy?""Vừa rồi còn ấm mà." Thần quân cũng vươn tay ra thăm dò, nhướng cao mày: "Tiểu Thất?""Huh?" Sở Tê giơ miếng bánh hoa cắn một nửa lên trước mặt.
Xung quanh