Sở Tê hiếm khi ghét ăn món nào đó, cùng lắm chỉ là thích hoặc rất thích ăn món nào mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn quyết định ghét bánh hoa, bất kỳ loại hoa gì được dùng để làm bánh hoa hắn đều không bao giờ muốn nhìn thấy, kể cả hoa quế vị ngon nhất cũng thế.
Từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn cho rằng Thần quân và Dạng Nguyệt chỉ gặp mặt một lần, Thần quân chỉ nhận gửi gắm của Thiên Đạo nên mới đối xử với hắn ta tốt như vậy.
Kể cả cầu phúc hay tìm kiếm tung tích, chẳng qua đều chỉ lưu loát do nhận ủy thác thôi.
Thì ra bánh hoa Dạng Nguyệt cho có thể khiến y nhớ một vạn năm, ăn suốt một vạn năm.
Cái gì mà Tiểu Thất quan trọng, cái gì mà thích Tiểu Thất chứ.
Đều là giả hết!
Hắn suýt nữa đã bị lừa đi giúp y tìm Dạng Nguyệt.
Nếu tìm được Dạng Nguyệt về...!thì Sở Tê tính là gì đây?
Hắn và Thần quân chỉ ở chung mấy tháng ngắn ngủi, từng ấy thời gian so với một vạn năm đáng là bao? Bên nào nặng bên nào nhẹ, Sở Tê không phải kẻ ngốc.
Cảm giác chua xót dâng đầy trong lòng, dần dần sôi trào bao phủ lấy hắn.
Chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay đều tựa như giấc mộng.
Vốn cho rằng mình được ăn đường mật ngập miệng, ấy vậy mà trong chốc lát lại đắng đến tê dại tận gốc lưỡi hắn.
Chất lỏng ấm nóng chảy ra từ đôi mắt bị thương.
Khô Hoằng nói hắn chảy máu, Sở Tê liền bán thảm theo thói quen, nói đau.
Nhưng vừa nãy hắn mới uống thuốc giảm đau, nơi đau đớn tất nhiên đâu phải đôi mắt.
Một lần nữa được ôm vào lồng ngực ấm áp kia, hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng cũng thỏa mãn hơn rất nhiều.
Đây mới là điều hắn muốn.
Tất cả suy nghĩ và ánh mắt đều chỉ thuộc về mình hắn.
Hắn sẽ không cho phép bất cứ thứ gì tới đòi đoạt sư phụ với hắn.
Lúc đồng ý cùng Thần quân ra ngoài hắn đã cảm thấy tủi thân lắm rồi, hiện giờ tất nhiên cũng có thể nói sửa là sửa quyết định này luôn.
Vậy nên hắn lại bắt đầu bán thảm.
Nhưng hắn không ngờ sư phụ còn diễn giỏi hơn cả mình.
Miệng lúc nào cũng nói hắn là Dạng Nguyệt đời trước, nói rằng mình làm mọi chuyện chỉ vì muốn tốt cho hắn, rất giống như có người điều khiển tất cả, biến Thần quân Dạng Nguyệt trời quang trăng sáng thành Sở Tê đáng thương ác độc.
Sở Tê càng giận hơn.
Hắn có đủ lý do để nổi giận.
Thần quân nói như vậy chứng tỏ chuyện này có hai cách hiểu.
Một là Thần quân đang lừa hắn, thấy hắn lại bắt đầu cáu kỉnh nên muốn dỗ hắn nghe lời.
Xùy.
Làm như ai cũng ham cái thứ đồ bỏ Dạng Nguyệt kia lắm đấy.
Có đời trước vinh dự tổ tông thì thế nào? Sở Tê chẳng nhận tổ nhận tông ở đâu cả, với hắn điều này chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Hai là Thần quân không lừa hắn.
Y thật sự cho rằng như vậy, tất cả những lời y nói đều là thật.
Nhưng thế chẳng phải toàn bộ mọi thứ Sở Tê đạt được bây giờ đều do lây dính ánh sáng của vị Thần quân kia ư?
Không biết đã chết bao nhiêu năm, không biết xương cốt tan thành bột phấn và bản thể đã mục nát tới nông nỗi nào rồi mà vẫn cứng đầu xông lên muốn ban ánh sáng cho Sở Tê.
Vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc toàn bộ sự chú ý của Thần quân từ đầu tới cuối đều thuộc về Dạng Nguyệt, Sở Tê chẳng được chia lấy nửa phần sao?
Sở Tê không chỉ cảm thấy tức giận, hắn còn cảm thấy ghê tởm.
Hắn vốn không hề quan tâm rốt cuộc kiếp trước mình là cái thá gì.
Tiên quân Dạng Nguyệt cũng được, giòi bọ cống ngầm cũng thế, hắn chẳng để ý.
Sở Tê chỉ quan tâm tới Sở Tê.
Từ trước tới giờ hắn đều không phải người tự ti.
Dù cho vô số người nói hắn không xứng, hắn vẫn kiên quyết rằng mình xứng.
Vì vậy hắn không tán thành cách hiểu thứ hai.
Bất luận ra sao sư phụ chắc chắn vẫn quan tâm đến hắn, ít nhất cũng phải quan tâm đến hắn một chút.
Nhưng việc nào ra việc nấy.
Nếu sư phụ đã nói như vậy thì hắn không ngại diễn cùng sư phụ.
Sư phụ chăm sóc hắn như vậy, hắn cũng phải khiến sư phụ vui mới được.
Khô Hoằng nhanh chóng tới thay thuốc cho hắn.
Băng gạc được tháo ra từng vòng.
Thần quân dặn dò bên cạnh: "Đừng trợn mắt."
Sở Tê cũng đâu ngốc.
Đôi mắt hắn đã không thấy ánh sáng nhiều ngày, lúc này tùy tiện mở ra nhất định sẽ bị ánh sáng mạnh chiếu chói mắt.
Khổ cần chịu đã chịu rồi, quyết tâm cần bày tỏ cũng bày tỏ rồi.
Nếu Thần quân vẫn không muốn giải quyết một cách thật lòng, vậy thì tất nhiên hắn phải chăm sóc tốt chính mình.
Chỉ khi cơ thể khỏe mạnh mới thuận lợi cho việc tranh giành thứ mình muốn.
Vì thế trong suốt quá trình thay thuốc Sở Tê luôn rất ngoan ngoãn.
Băng gạc kia được tháo xuống hết, một bên mắt của hắn vẫn thảm không nỡ nhìn, con mắt mới được đặt về, vài cơ quan vẫn chưa tái tạo lại hoàn toàn.
Khô Hoằng quan sát sơ qua, trong mắt lộ vẻ thương xót, khi quấn băng gạc vào lần nữa thì nói với hắn: "Cần một chút thời gian để hồi phục toàn bộ.
Nhưng chờ tới khi ngươi có thể nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện ra mình không giống trước kia."
Thần quân mím môi cười khẽ.
Khô Hoằng đang nói về sẹo trên mặt Sở Tê.
Y thuật của hắn có một không hai trong Tam giới, không nhìn nổi nhất chính là mỹ nhân phá tướng.
Thời điểm chữa trị đôi mắt cho Sở Tê gần như ăn ý với Thần quân, thuận tiện chữa luôn mặt cho Sở Tê.
Ngoại trừ việc này, hàng ngày Thần quân đều thoa thuốc cho Sở Tê.
Những vết sẹo dữ tợn điên cuồng nhô lên cũng dần lành lặn theo thời gian.
Tất cả đều lặng lẽ tốt lên vào thời điểm Sở Tê không nhìn thấy.
Thật ra hắn không ngốc, hắn đã có cảm giác lờ mờ, nhưng muốn tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng phối hợp với Khô Hoằng nên vẫn nói: "Ta muốn bình phục ngay lập tức."
Hai vị Tiên quân đồng thời nở nụ cười.
Bất luận tuổi tác hay phẩm chất thì trong mắt hai vị thần tiên không biết đã sống bao nhiêu năm này, Sở Tê vẫn không khác một đứa trẻ mấy.
Dù là đệ tử nhỏ tuổi nhất Cung Đại A cũng phải lớn hơn Sở Tê trăm tuổi.
Nhưng xem nhẹ mặt tuổi tác, những khổ cực Sở Tê phải trải qua lại gần như nhiều hơn tất cả mọi người.
Thay thuốc xong, Khô Hoằng tỏ ý muốn cùng Thần quân ra ngoài nói chuyện, không quên chào hỏi Sở Tê bá đạo: "Mượn sư phụ ngươi một lát, sẽ trả về ngay."
"Được."
Người ta đã lao tâm lao lực vì mình, Sở Tê cũng không phải người không hiểu chuyện.
Ngoài cửa, sau khi chắc chắn Sở Tê không nghe được, Khô Hoằng mới lên tiếng: "Vừa nãy có phải ta nói sai ở chỗ nào không?"
"Không đâu.
Đứa nhỏ hơi luẩn quẩn trong lòng, quan tâm đến chuyện vụn vặt thôi.
Đã dỗ xong rồi."
"Dỗ xong rồi ư?" Khô Hoằng không dám chắc lắm: "Hắn thật sự có thể chấp nhận chuyện của ngài và Dạng Nguyệt nhanh vậy ư?"
"Bọn họ có ý nghĩa riêng biệt với ta, không thể đánh đồng."
Khô Hoằng nhướng mày, khoanh tay nói: "Tình mới và tình cũ, ngài thích ai hơn?"
Ngày xưa đồn đãi như vậy thì cũng mặc kệ thôi, Thần quân vốn không muốn quan tâm.
Nhưng khi quay người, y lại đột nhiên nghĩ đến Sở Tê.
Lời này mà truyền từ miệng người khác vào tai Sở Tê thì không chừng em ấy lại suy nghĩ miên man.
Y giải thích: "Ta và Dạng Nguyệt không phải như chư vị tưởng tượng."
Trước kia vì tìm Dạng Nguyệt, y mặc kệ những lời đồn đãi đó truyền đi, ngược lại còn tiện cho quá trình tìm kiếm.
Nhưng bây giờ có thêm tầng quan hệ đó với Sở Tê, vẫn nên nhanh chóng ngăn chặn lời đồn như vậy mới được.
Có điều quá khó thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người trong thời gian ngắn.
Thần quân tiễn Khô Hoằng đi, trở về phòng, nhìn thiếu niên đang giải Cửu Liên Hoàn, suy tư một lát mới chậm rãi đi tới.
"Sư phụ?"
Y vừa tới gần Sở Tê đã phát hiện.
Hắn ngẩng đầu hướng về phía Thần quân: "Y tiên nói gì với ngài vậy?"
"Nói rằng hôm nay hắn không nên đề cập tới Dạng Nguyệt trước mặt em."
Sở Tê dừng động tác giải Cửu Liên Hoàn một lát, một lời hai ý, hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
"Ừm..." Thần quân hơi khó cất lời.
Y nhẹ giọng nói: "Khô Hoằng cho rằng Sở Tê đau lòng vì