Nơi bị linh hỏa đánh trúng lập tức cháy thành một cái động.
Thời điểm ngọn lửa sắp nuốt trọn người áo đỏ chợt xèo một tiếng, đột ngột tắt ngúm.
"Sở Tê ——" Trong bóng tối, hắn nghe thấy hơi thở của Thần quân dồn dập, giọng nói run rẩy: "Em điên rồi sao? Bức họa này treo một vạn năm, sớm đã được tẩm đầy phúc đức.
Nếu em thật sự là Dạng Nguyệt...!nếu thật sự có người đang luyện hóa tâm tinh, thì nó chính là thứ bảo đảm cho sự tồn tại của em!"
"Nếu không phải ta thì sao?"
"......Thì nó cũng có thể là...!sự bảo đảm cho Dạng Nguyệt."
"Thế thì liên quan gì tới ta?"
"Mặc kệ có phải vì Dạng Nguyệt hay không, đây cũng là tâm huyết một vạn năm qua ta trăm cay ngàn đắng làm hết việc thiện, cứu vô số người, độ vô số người, vào trong miệng em lại thành không đáng để nhắc tới sao?"
Có gì đáng nói chứ.
Tâm huyết của ngài không vì Sở Tê, thiện báo của ngài cũng không đặt trên Sở Tê.
Vì sao Sở Tê phải để nó vào trong lòng?!
Nhưng hắn nghe ra giọng sư phụ hơi khàn, có lẽ y bị hành động bất thình lình này của hắn đóng băng trái tim.
Sở Tê nhẹ nhàng cọ tay lên đùi, hỏi: "Bức họa còn ổn không?"
Thần quân quay người, không nói một lời, lấy họa quyển đã hỏng kia xuống.
Bức họa này được treo ở đây một vạn năm, tất cả mọi người đều biết y vô cùng quý trọng nó, chạm vào cũng chẳng dám, chỉ sợ làm bẩn làm hỏng, nhưng Sở Tê thế mà lại dám ném thẳng một mồi lửa vào.
Thần quân rủ mi mắt, cuộn tròn quyển trục tinh tế.
Bên cạnh vang lên tiếng động, Sở Tê xuống giường, sờ soạng đi về phía y: "Sư phụ, sao ngài không nói lời nào?"
Trông hắn có vẻ như hoàn toàn không biết mình vừa làm ra chuyện nghiêm trọng tới mức nào.
Thần quân yên lặng cuộn gọn bức họa, nói: "Những điều nên nói ta đều đã nói rồi, tin hay không tùy ngươi, ta đã quyết định phải tra bằng được manh mối chuyện của Dạng Nguyệt."
Tiếng bước chân xa dần về phía cửa, y chuẩn bị rời đi.
Sở Tê ngã xuống đất.
Thần quân quay đầu lại.
Sở Tê quỳ rạp trên mặt đất, mê mê man man nhìn về phía y:
"Sư phụ...!ngài đi rồi ư?"
Hắn chậm rãi chống tay ngồi dậy, trên mặt lộ ra chút ý không biết làm sao, giống như đứa trẻ làm sai: "Ta sai rồi..
sư phụ, ta sai rồi...!Ta biết sai rồi..."
Vẻ mặt Thần quân mờ mịt, cuối cùng thở dài, cất bức họa đã cuộn tròn vào túi Càn Khôn, quay về cúi người xuống muốn bế hắn lên.
Sở Tê lập tức túm lấy y, nóng nảy vô thố, hệt như mèo sợ bị chủ nhân vứt bỏ, không ngừng gọi: "Sư phụ...!sư phụ."
"Đây, ta đây." Thần quân mặc cho hắn ôm mình, dịu dàng vỗ nhẹ lưng hắn.
"Ngài đừng đi."
"Không đi."
"Ta không nên nổi cáu, ngài đừng giận ta mà sư phụ...!Ta cũng không biết mình bị sao nữa.
Nghe ngài đối xử với hắn tốt như vậy, ta cảm thấy rất khó chịu.
Rõ ràng thời gian của ta chỉ có chút xíu, hắn thì đã bá chiếm ngài một vạn năm, vì sao còn muốn tới đoạt thời gian của ta chứ?" Sở Tê tủi thân buồn bã nói: "Ta chẳng sống được bao lâu nữa, vì sao cứ phải một vừa hai phải nhất quyết muốn tìm hắn luôn bây giờ chứ? Chờ ta chết không được sao?"
"Ta đã nói...!sẽ không để em chết..." Thần quân ôm chặt hắn, trái tim theo cơ thể run rẩy của hắn mà co rút: "Nhất định ta sẽ đòi công bằng cho em.
Em tin tưởng ta...!được chứ?"
Sở Tê tỳ cằm lên vai y, môi mím lại thành một đường thẳng lạnh băng, nhút nhát sợ sệt nói: "Ta tin..
ta tin sư phụ...!Ta nghe sư phụ hết...!Sau này không bao giờ chọc giận sư phụ nữa...!Ngài tha thứ cho ta được không...!sư phụ?"
"...!Ta không giận em." Thần quân lại than một tiếng, nhẹ nhàng bế hắn lên.
Vừa đặt Sở Tê xuống giường, trước mặt Thần quân lại là một khuôn mặt vừa nhìn đã thấy thương, hỏi bằng giọng cất giấu chút lo lắng: "Thật sao?"
Cuối cùng Thần quân vẫn mềm lòng, miết nhẹ chóp mũi hắn: "Dĩ nhiên là thật."
"Vậy..."
Sở Tê còn chưa nói ra yêu cầu, Thần quân đã hôn lên bờ môi hắn.
Y hiểu rất rõ Sở Tê cần gì, tất nhiên lúc này đang muốn nói "Vậy ngài hôn ta đi".
Sở Tê thích được ôm, thích được hôn, thích cả giọng nói mềm mỏng êm ái và những cái vuốt ve nhẹ nhàng, khi hắn ngủ mà được vỗ về là sẽ ngủ say hơn bình thường chút.
Hắn thể hiện mọi thứ trên mặt một cách cực kỳ thản nhiên, sau khi được Thần quân hôn sẽ chủ động nằm xuống, bày ra tư thế dịu ngoan hoan nghênh.
Nhưng đang giữa thanh thiên bạch nhật, hắn phải thất vọng chắc rồi.
Thần quân ấn nhẹ ngón tay lên mặt hắn, ngữ điệu ôn hòa: "Ngủ một lát đi."
Đôi mắt hắn chưa khỏi, lại phải uống thuốc liên tục nên thời gian ngủ quả thực đã tăng lên rất nhiều, ngủ trưa cũng thành việc thiết yếu hàng ngày.
Sở Tê cũng không ép buộc, nghe lời, tùy cho đối phương kéo tay mình xuống đặt vào trong chăn, thoáng chốc đã để mặc bản thân rơi vào mộng đẹp.
Cũng chỉ khi hắn ngủ, Thần quân mới có thể làm việc của mình.
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn mình Sở Tê.
Lúc ngủ hắn không giả vờ.
Tóm lại, nếu Thần quân cứ ở bên hắn mãi thì không chừng sẽ thấy phiền.
Chẳng bằng thuận theo tự nhiên, tha cho y nửa khắc, nên ngủ thì ngủ.
Dù sao vẫn phải bồi dưỡng tinh thần bản thân thật tốt mới đủ sức giày vò người khác.
Sở Tê sẽ không vô duyên vô cớ khiến mình rơi vào lo âu.
Chuyện gì làm được hắn sẽ làm luôn, không làm được thì chứng tỏ chưa tới thời cơ, kiên nhẫn chờ đợi kiểu gì cũng được dịp.
Thần quân không treo bức họa kia về chỗ cũ nữa, thay thành bộ chữ thật sự khi trước dùng thuật che mắt.
Dưới sự trợ giúp của Khô Hoằng, Sở Tê hồi phục rất nhanh.
Những ngày sau đó hắn rất ngoan, thỉnh thoảng vô tình nhắc tới Dạng Nguyệt, hắn vẫn tỏ ra hết sức khoan dung độ lượng, điều gì cũng có thể hiểu thấu.
Dường như đã biết mình sai thật rồi, hắn không còn thường xuyên dính lấy Thần quân như trước nữa.
Dáng vẻ này nhìn như không thay đổi mấy, nhưng hắn bất giác chuyển sang giai đoạn hiểu chuyện lại khiến Thần quân vô cớ thương tiếc nhiều hơn.
Cũng có khi Trương Tử Vô tới tìm hắn chơi, tiếc rằng hiện tại hắn không nhìn thấy, cũng chẳng nghịch được dế nên chỉ đành lắng nghe Thanh Thủy và Trương Tử Vô chơi với nhau.
Tuy vẫn nom vẻ không tim không phổi như trước, nhưng bức tranh này dừng trong mắt y lại tạo ra cảm xúc khác biệt.
Sở Tê cảm nhận được rõ ràng rằng sau khi mình không dính lấy Thần quân nữa, thái độ của Thần quân coi bộ càng thân thiết hơn.
Hắn không hiểu nhân quả của việc này lắm, nhưng hắn không ngại ghi tạc phản ứng của đối phương vào lòng.
Hôm nay, hắn ngồi trong đình chán ngán luyện roi.
Roi dài vung ra, cuốn chuẩn xác lấy một đóa mẫu đơn đang nở rộ, kéo mạnh một phát, đóa hoa liền bay tới tay hắn.
Hắn cầm hoa đặt lên bàn, vừa khẽ ngửi vừa nghe tiếng gió xác định vị trí đóa mẫu đơn tiếp theo.
Chợt hắn nghe thấy tiếng bước chân, cùng một giọng nói vang từ xa tới gần: "Sao chỉ có mình ngươi thế này?"
"Đế quân." Sở Tê nhận ra giọng đối phương, ngoan ngoãn chào hỏi.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân kia dừng bên cạnh mình, một thứ lướt qua mặt, mùi thịt nướng nước tương thơm nồng lập tức chui vào mũi hắn, đôi mắt Sở Tê sáng ngời: "Vịt nướng nước tương!"
Minh Đạm cười, ngồi xuống ghế đá trong đình.
Sở Tê như mèo thấy cá, thoắt cái lao qua, không cẩn thận va vào người hắn, được hắn đỡ lấy: "Vội gì chứ, cũng đâu phải không cho ngươi."
"Sao ngài biết ta thích ăn món này?"
"Có gì mà ngươi không thích đâu?"
Sở Tê cũng rất thích Minh Đạm.
Gần đây thái độ của Thần quân với hắn ta không tồi, hắn yêu ai yêu cả đường