Sở Tê cần nghĩ lại về điều này.
Đây quả thực là do hắn sai.
Trước kia không dặn sư phụ rằng chuyện này nguy hiểm, giờ thấy thế nào cũng như mình đang tự tay đút cho y độc dược mạn tính.
Sở Tê đặt tay lên ngực tự hỏi.
Nếu chuyện này xảy ra trên người mình, khả năng hắn sẽ giết chết đối phương không chút do dự.
Có vẻ sư phụ cũng muốn giết hắn, đáng tiếc hiện tại đang bị kiểm soát nên y không thể không cúi đầu.
Hắn nỗ lực vận chuyển một vòng suy nghĩ trong đầu, ôm ý đồ giải thích cho hành vi cực kỳ vô nhân đạo này: "Kẻ đó là phàm nhân mà, ngài cũng đâu phải phàm nhân."
"Hiện giờ ta bị ngươi kiểm soát thì khác gì phàm nhân?"
"Ngài...! ngài trời sinh đã có cơ thể Thần, vừa rồi...ừm...!dũng mãnh như vậy...! cũng đâu gặp chuyện gì? Bây giờ ngài còn có thể..." Hắn cười lấy lòng, tâng bốc từ tận tim gan: "Còn có thể hồng quang đầy mặt như vậy, chứng tỏ cũng không bị thương nặng."
Thần quân yên lặng kéo gọn y phục, biểu cảm lạnh lùng, lại trở nên vô cùng cao khiết.
Sở Tê nhìn y một lát, muốn gỡ tầng tầng lớp lớp vỏ bánh kia xuống tiếp, nhưng hắn vẫn đang chột dạ nên chỉ có thể dè dặt bò về phía y: "Sư phụ...!sư phụ lợi hại như vậy, phế vật kia há có thể sánh bằng?"
Hắn sờ mó tay Thần quân, bị y lườm nguýt.
Sở Tê há phải người dễ bị ánh mắt đó dọa lui.
Hắn chụm cái tay kia vào lòng bàn tay hôn một phát, ánh mắt mềm mại ngoan ngoãn: "Sư phụ tốt, đừng giận mà.
Vừa rồi lúc ngài làm chuyện dại dột ta cũng nhắc rồi, ta sẽ không để ngài chết đâu, thật đấy."
Thằng nhãi này thật đúng là không có tim gan gì cả.
Thần quân rút mạnh tay về, tự bế, nói: "Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa."
"Vậy...!sư phụ thích vải bịt mắt màu gì?" Sở Tê lập tức nói: "Ta đi mua cho ngài luôn."
Là thật sự đang nghiêm túc lấy lòng.
Thần quân uất nghẹn: "Cút."
"Ờ."
Sở Tê biết bây giờ chắc chắn sư phụ lại đang vừa tức vừa sợ rồi.
Tóm lại hôm nay hắn được thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, nên lập tức nghe lời xuống giường, khoác thêm y phục, chuẩn bị để cho sư phụ không gian bình tĩnh lại, săn sóc nói: "Yên tâm, mấy ngày tiếp đây ta sẽ không đùa ngài, ngài tự chăm sóc cẩn thận, chờ bình phục rồi nói sau."
"......"
Nghĩ kỹ, Sở Tê không quấn lấy y quả là chuyện tốt, nhưng cách nói này thật sự khiến người ta không thoải mái.
Thần quân kiềm chế, nhéo nhéo ngón tay mình.
Sở Tê lập tức đi tới trước cửa, mặt đất nơi đi ngang qua còn đọng lại từng chút dấu vết loang lổ.
Hắn đi thẳng một đường tới cạnh bình phong, chợt nghe Thần quân cất lời: "Đứng lại."
Quay đầu nhìn, sắc mặt Thần quân hơi xanh xao: "Em cứ đi ra ngoài như vậy?"
"Hm?"
"...!Chuẩn bị nước lau rửa sạch sẽ, thay y phục mới trước đã."
Sở Tê căn cứ vào tầm mắt căng chặt của y, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khóe miệng bỗng giương lên, hếch cằm nói: "Ta...!Không."
"..."
"Ta thích sư phụ, thích toàn bộ của sư phụ."
Ngay cả mắt sư phụ hắn còn muốn đào ra đặt vào hốc mắt mình đây, huống chi thứ khác.
Sở Tê trịnh trọng nói: "Đồ của sư phụ chính là đồ của ta."
Sư phụ đã tê liệt.
Hiện tại Sở Tê ỷ mình nhốt được y rồi nên chỗ nào cũng thể hiện cực kỳ bá đạo, thật sự hơi hướng ý định bại lộ bản tính.
Nhưng trời sinh hắn đã tinh xảo, sau khi vết sẹo trên mặt biến mất, không biết do sư phụ tẩm bổ cẩn thận hay do linh lực tinh tế thấm vào, khắp người hắn đều tản ra sự mị hoặc ngây thơ đến đòi mạng, giờ phút này khoác áo sam mỏng đứng trước mặt y...!
Thần quân nhìn đường uốn lượn từ mạn trong chân hắn thẳng hướng theo cổ chân xuống mặt đất, gian nan cất tiếng: "Em...! sẽ không thoải mái."
"Không đâu." Sở Tê cúi đầu nhìn thoáng qua, trong mắt xẹt qua sự tinh ranh, khi ngẩng mặt lại hết sức vô tội: "Ta thích như vậy."
"......"
Thật là, vị Thần sư phụ này đã sống một vạn năm, sao lại vẫn dễ đỏ mặt như vậy chứ.
Tâm trạng Sở Tê cực tốt.
Những lời hắn vừa nói là thật.
Hắn ước gì từng giây từng phút đều có thể quấn lấy sư phụ, nói cho mọi người sư phụ là của hắn, như thế mới tốt.
Chừa lại chút đồ của sư phụ đã tính là gì?
Sắc mặt Thần quân dưới biểu cảm lấy làm tự hào của hắn dần dần chuyển từ đỏ sang xanh, y hạ giọng: "Em lại đây cho ta."
Sở Tê nghênh ngang đi tới, cổ tay đột nhiên bị y kéo lấy, không kịp đề phòng ngã vào lòng y.
Vừa rồi còn đuổi hắn cút, lúc này lại muốn thân thiết với hắn? Tâm tư của sư phụ thật đúng là khiến người ta đoán không ra mà.
Sở Tê tận dụng mọi lúc mọi nơi, sờ soạng tiếp hai lượt, ôm eo người ta, nắm chặt thời gian hưởng thụ.
Tay sư phụ bỗng hướng về chỗ nạp, Sở Tê không rõ nguyên nhân mở ra, sau khi phát hiện y muốn làm gì chợt căng chặt vào.
Hắn nhăn mặt lại, vẻ mặt thoáng hơi hung dữ: "Làm gì vậy?"
Thần quân sa sầm mặt: "Phun hết mấy thứ em ăn ra."
Ăn cũng đã ăn rồi, nào có đạo lý phun ra? Thái độ của Sở Tê lập tức trở nên cực kỳ khó chịu: "Không."
Thần quân mạnh mẽ động tay, Sở Tê lập tức đạp y.
Cứ thế tới tới lui lui, Thần quân không chế ngự được hắn, mặt càng lúc càng đen: "Nếu em bị bệnh thì ta mặc kệ em đấy."
"Cũng có phải độc dược đâu, còn lâu ta mới bị bệnh."
Lúc trước ở Thần điện hắn luôn rất nghe lời, Thần quân lại là người biết săn sóc, mỗi khi xong việc đều sẽ tự mình rửa sạch giúp hắn, lúc ấy chưa từng thấy hắn phản kháng bao giờ.
Ai ngờ hiện tại lại thành ương ngạnh không chịu quản giáo như vậy.
Thần quân bị hắn chọc tức không vừa: "Ta còn lừa được em sao?"
"Ta từng thử rồi."
"???"
"Lúc trước ta rơi xuống vực, qua một đêm cũng đâu gặp chuyện gì."
"......" Em thật đúng là thiên phú dị bẩm.
Thần quân giận đến mũi cũng muốn lệch sang một bên, lại bỗng cảm thấy vật nhỏ này quả thực trời sinh một thân mình đồng da sắt.
Lần trước ở trong sơn động, rõ ràng hắn ngây ngô non nớt như vậy, nhưng từ đó đến giờ lại chưa từng kêu đau.
Bao gồm cả lần bị y ném vào hồ nước lạnh dưới vực lần ấy, rõ ràng mặt đã bị đông cứng đến xanh xao, vậy mà vẫn không hề kêu lạnh.
Y tức giận một lúc, trong lòng lại bắt đầu lâm râm, nhất thời ngũ vị tạp trần, một lời khó nói hết.
Sở Tê phản nghịch rõ ràng, nhưng về phương diện nào đó lại khá ngây thơ.
Hắn không biết xấu hổ, chỉ biết thứ gì của hắn và thứ gì có thể đoạt được.
Rõ ràng Thần quân đang quan tâm hắn rành rành, thế nhưng vào trong mắt hắn lại thành: Không chừng Thần quân ghét mình, không muốn đặt đồ ở chỗ mình.
Chuyện như vậy đặt trên người khác nhất định sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng sau khi dần hiểu được mạch suy luận của nhóc điên, cách suy luận này lại nghiễm nhiên rất chân thật.
Y chậm rãi nơi lỏng động tác kiềm chế Sở Tê, thái độ của người nọ chuyển từ cảnh giác sang ngờ vực.
Thần quân nhìn hắn, nói: "...!Thật ra ta, cũng không thoải mái."
"Không thoải mái ở đâu?"
"Trên người đổ mồ hôi." Thần quân gượng gạo nói: "Cùng nhau tắm đi."
Sở Tê bĩu môi: "Ngài ghét ta, không muốn dính líu tới ta thì có.
Ngài càng như vậy, ta càng không cho ngài vừa lòng đấy."
Quả nhiên là nghĩ vậy.
Trái tim Thần quân hơi nghèn nghẹn, giơ bàn tay to lên, cuối cùng lại chỉ ấn mạnh lên đầu hắn một chút.
Hắn bế thiếu niên trong lòng lên, nhắm mắt nhấp môi, chậm rãi kề sát bên tai hắn, khe khẽ dỗ dành: "Cũng đâu phải chỉ có lúc này."
Sở Tê: "?"
"...!Lần sau lại cho em."
Tai Sở Tê bị vật mềm mại kia cọ qua, một cơn run rẩy bỗng chạy dọc sống lưng.
Giọng nói của sư phụ quá dễ nghe, lời hứa hẹn quá mê người, khiến xương cốt hắn đều hơi tê dại.
Hắn cọ cọ bả vai lên chỗ được hôn trên tai, vừa chờ mong vừa thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi: "Thật ạ?"
"Thật."
Cuối cùng Sở Tê cũng nghe lời, lấy thứ đòi mạng kia ra.
Lần này vốn muốn đi nhanh về nhanh, nhưng bởi vì Sở Tê nên Thần quân vẫn mang theo những đồ vật cần thiết, ví dụ như chiếc bình quý bất cứ lúc nào cũng có thể rót ra nước ấm kia.
Thầy trò tắm cùng nhau.
Không thể nghi ngờ, Sở Tê lại tóm được cơ hội ăn không ít đậu hủ.
Chẳng qua hắn vẫn lo lắng cho thân thể đại bảo bối, nên chỉ làm ra những hành động nhỏ nhặt có tính khơi gợi, chứ không dám đến tiếp lần nữa.
Đại bảo bối bị hắn châm lửa sắp tê rần, vượt qua rời khỏi trước, sau khi khoác xong y phục thì bước ra sau bình phong.
Trên tay y còn quấn xích sắt đã bị giấu đi, Sở Tê không lo y chạy, chỉ mong sư phụ vừa mới làm lành với mình đừng tiếp tục nổi giận.
Hắn cũng vội vàng bò ra đuổi theo.
Bọn họ đặt loại phòng cho khách tốt nhất, các gian được chia ra, gồm đầy đủ bàn ghế, giấy bút và mực, đằng sau còn treo hai bức tranh chữ vẽ bằng bút lông