Sư phụ có vẻ đang giận thật rồi.
Nhưng thứ pháp bảo này chắc chắn, hiếm có khó tìm.
Sư phụ giận còn dỗ được, chứ pháp bảo mất thì chẳng biết bao giờ mới thấy lại lần nữa.
Sở Tê quay đầu chạy về, ôm chặt cổ sư phụ, hôn mạnh lên môi y một phát.
Vẻ mặt sư phụ thoáng dịu xuống: "Thế này là..."
Đúng rồi.
Y còn chưa kịp nói xong, Sở Tê đã nhẹ nhàng bóp lên gáy y, khiến y bất ngờ ngất đi.
Sở Tê đón được cơ thể y dựa lên người mình, lại hôn lên trán y, nói: "Thế này là không giận nữa rồi."
Sở Tê đỡ sư phụ về giường, mở cửa đi ra ngoài.
Hắn xõa tóc dài, áo ngoài khoác lỏng lẻo lên người, trên sợi tóc còn vương hơi ẩm, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ như có ánh sáng lưu chuyển, nhìn Minh Đạm hỏi: "Pháp bảo ở đâu?"
Thật đúng là không thay đổi chút nào.
Minh Đạm khẽ cười, nói: "Đi ăn cơm trước."
Đã từ bỏ mỹ nhân rồi, tất nhiên không thể buông tha mỹ thực.
Sở Tê lập tức bước về phía trước.
Tên Minh Đạm này nhìn chẳng ra gì nhưng lại rất biết bỏ vốn liếng.
Sở Tê vừa ngồi vào đã vùi đầu dốc sức ăn uống, tính mục đích rất cao.
"Nếm thử rượu này đi, ngọt." Một bàn tay đưa chén rượu tới, Sở Tê kề môi uống một hơi cạn sạch, hỏi hắn ta tiếp: "Pháp bảo đâu?"
"Ngươi cũng hơi vô tâm với cảm nhận của ta rồi." Ngữ điệu của Minh Đạm tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Người xưa ta đây không chiếm được lấy nửa ánh mắt của ngươi sao?"
"Là ngài muốn tìm kiếm bóng dáng Dạng Nguyệt trên người ta, không phải ta muốn hỏi thăm ngài về chuyện đời trước." Sở Tê nói: "Giao dịch của chúng ta bắt đầu từ khi ta ăn, kết thúc khi ta đã ăn no.
Trong lúc này ngài có thể ngắm ta thoải mái, nhưng sau đó ngài nhớ phải đưa ta pháp bảo đã hứa."
"Ngươi thật đúng là chẳng hề thay đổi."
Thay đổi hay không thay đổi thì hắn vẫn là Sở Tê.
Dưới tình huống cuộc sống của mình không bị ảnh hưởng, Sở Tê hoàn toàn không tò mò về chuyện đời trước chút nào.
Hắn không quan tâm Dạng Nguyệt có phải thiên chi kiêu tử hay không, cũng không quan tâm rốt cuộc hắn với Đế quân là chân tình hay giả ý, thậm chí không quan tâm có phải thật sự có người đã hại chết Dạng Nguyệt hay không.
Những chuyện không có ký ức, thậm chí còn không phải chuyện mà thân thể này đã trải qua thì đừng hòng mơ tưởng để lại nửa phần dấu vết trong lòng hắn, khiến cho hắn đồng cảm.
"Ta và Dạng Nguyệt đã từng lưỡng tình lương duyệt, vì bất đắc dĩ nên ta mới có hôn ước với Điểu tộc, lúc ấy Điểu tộc hùng mạnh.
Để tránh xảy ra tranh chấp, ta không thể không cô phụ hắn."
"Ồ."
"...!Vì vậy mà Dạng Nguyệt bị ta làm tổn thương thấu tâm can, một mình tiến vào Vong Xuyên chuyển thế.
Trong lòng ta vô cùng áy náy, vẫn luôn âm thầm tìm kiếm, không ngờ lần nữa gặp lại ngươi đã là một vạn năm sau."
"Ồ."
Vẫn là dáng vẻ không tim không phổi này, ngoại trừ mình thì chẳng quan tâm đến bất cứ ai.
Muốn nói thẳng, chẳng muốn hỏi thêm, hỏi một lời cũng thấy dư thừa, ngay cả một câu lấy lệ cũng không chịu nói.
Tất cả mọi chuyện trên thế giới trong mắt hắn đều không đáng để nhắc tới, mọi người trong mắt hắn đều chẳng hề quan trọng.
Hắn hồng y uyển chuyển, lưu giữ nhan sắc tươi đẹp này tại đáy lòng mọi người, nhưng mọi người đối với hắn mà nói chẳng qua đều chỉ như mây khói thoảng qua.
Sự đau thương, khổ sở, buồn bực, xoắn xuýt, phẫn nộ của người khác trong mắt hắn chẳng khác gì một trò cười.
Nơi đáy mắt Minh Đạm trào ra sương mù tối tăm, quanh quẩn lững lờ giữa đầu *** mày.
Hắn ta siết chặt chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại khẽ cười một tiếng, hỏi: "Tiểu Thất, ngươi thật sự thích Tư Phương sao?"
Con ngươi Sở Tê lóe lên, nói không chút để ý: "Chắc là vậy."
Chuyện mình thích sư phụ chỉ được nói cho sư phụ thôi.
Nếu để người khác biết, lỡ họ tới đoạt sư phụ với hắn thì phải làm sao bây giờ?
"Chắc là?" Minh Đạm rót thêm cho hắn một chén rượu, nói: "Nếu có một ngày, giữa ngươi và sư phụ chỉ một người được sống, ngươi sẽ chọn ai?"
"Dĩ nhiên là chính ta rồi." Sở Tê nói hết sức vô tư: "Chẳng lẽ ngài sẽ sẵn lòng chết thay người khác sao?"
"Có một người như vậy, muốn ta làm gì ta cũng cam tâm tình nguyện." Minh Đạm uống thêm một chén rượu.
Hắn ta nhìn Sở Tê, nói: "Ngươi hiểu rõ không? Cam tâm tình nguyện, dù bị đối xử thế nào cũng có thể...!cam tâm tình nguyện như vậy."
Sở Tê không rõ.
Hắn chỉ biết giò heo kho trong miệng rất ngon, hắn là người mà người khác đối xử với mình tốt thì mới báo đáp lại.
Muốn hắn cam tâm tình nguyện trả giá bất chấp không cần báo đáp ư? Gần như không có khả năng.
Hắn tập trung ăn giò heo, miệng dính đầy mỡ, khiến cho nỗi lòng cô đơn phức tạp của Minh Đạm chẳng khác gì một vở tuồng kịch.
Sở Tê ăn no rất nhanh.
Hắn cầm khăn thấm nước ấm lau tay, nhìn về phía Minh Đạm lần nữa: "Pháp bảo đâu?"
Minh Đạm buồn bực nhìn hắn.
Hắn ta uống chút rượu, đôi mắt trở nên đen nhánh ướt át, trông hơi đáng sợ.
Sở Tê vừa cảnh giác vừa hỏi: "Pháp bảo đâu?"
"Ta mời ngươi tới ăn cơm..." Cuối cùng Minh Đạm cũng lên tiếng, hắn ta lấy một quyển trục lớn bằng bàn tay từ trong tay áo ra, vươn tay đưa tới, nhẹ giọng nói: "...!Ngươi lại chỉ nói với ta mấy câu như vậy, thật đúng là khiến người ta đau lòng mà."
Cũng may không phải chỉ mình hắn ta đau lòng.
Tư Phương tận tâm tận lực vì vật nhỏ như vậy, tới miệng vật nhỏ lại thành chẳng quan trọng bằng tính mạng của chính hắn.
Có lẽ vào thời điểm tất yếu, Sở Tê sẽ đẩy y ra chắn đao cũng không chừng.
Không, là nhất định sẽ đẩy y ra chắn đao.
Trong lòng hắn ta bỗng đạt được trạng thái cân bằng quái dị.
Sở Tê đã nhận lấy quyển trục, hỏi: "Sử dụng thế nào?"
"Đây là Sơn Hải Đồ Cửu Châu, là dị không gian Dạng Nguyệt làm ra.
Ở trong đó, hắn chính là chủ sáng tạo thế giới."
"......" Sở Tê cảm thấy mệt.
Hắn còn tưởng là vũ khí tùy thân có giá trị vũ lực cao nào cơ.
Có lẽ được biểu cảm phẫn nộ của hắn lấy lòng, Minh Đạm khẽ cong môi, nói: "Nếu ngươi muốn pháp bảo khác thì mai tới dùng bữa với ta tiếp.
Muốn cái gì ta cho cái đấy."
Sở Tê nhận lấy quyển trục, buồn phiền không nói nên lời trở về phòng.
Hắn không thể hiện rõ sự tức giận, bởi vì hắn nhận ra Minh Đạm thật sự nổi sát khí với mình, dù chỉ chợt lóe qua rồi biến mất trong thoáng chốc.
Tuy Sở Tê nắm chắc sẽ chạy thoát được, nhưng không thể đảm bảo bản thân hoàn hảo nguyên vẹn.
Vẫn nên nghe sư phụ, sau này bớt tiếp xúc với hắn ta thì hơn.
Lần nữa quay về kết giới của sư phụ, Sở Tê bỗng thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Gương mặt hắn hơi đỏ lên, mặt vênh váo, ném quyển trục lên bàn.
Hắn đi tới bình phong, sư phụ đã tỉnh.
Y ngược lại hoàn toàn với Sở Tê.
Có thể ngồi tuyệt đối không nằm, có thể đứng tuyệt đối không ngồi, vừa tỉnh đã khoanh chân ngồi thẳng tắp, dù đầu tóc hơi rối bời thì vẫn đoan chính uy nghiêm.
Sở Tê chạy nhanh tới lao thẳng vào lòng y, lẩm bẩm nói: "Đế quân kia muốn giết ta thật, tuy chỉ trong thoáng chốc...!Ta không bao giờ quan tâm đến hắn ta nữa."
Thần quân không nói gì.
Mặc dù bên ngoài không cách nào nhìn trộm bên trong kết giới, nhưng nếu y muốn nghe âm thanh bên ngoài thì cũng có biện pháp.
Y nghe thấy rõ cuộc nói chuyện của Sở Tê và Minh Đạm, cúi đầu nhìn người trước ngực, một lúc lâu sau mới hỏi: "Uống rượu?"
"Uống chút thôi." Sở Tê nói: "Kỳ lạ thật đấy.
Vừa nãy uống chẳng thấy say chút nào, vừa thấy sư phụ lại say...!Đây liệu có phải...!rượu không say, người tự say hay không?"
"Ngủ một lát đi."
"Ngủ với sư phụ cơ." Sở Tê đá rơi giày, vòng qua y bò lên giường, Thần quân bị bắt dịch về sau, Sở Tê ôm eo y, gối đầu lên đùi y.
Mùi hương trên người sư phụ thơm nhất, trong làn hương ấy cuốn theo cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt, lại khiến người ta cảm thấy thoải mái lạ thường.
Sở Tê ăn uống no đủ, vừa rồi vẫn luôn cảnh giác, lúc này mới yên lòng, men rượu khiến đầu óc ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: "Hắn ta cho ta một bộ Sơn Hải Đồ...!thứ vô dụng, sớm biết thế đã không đi."
Thần quân không nói gì.
"...!Ai thèm thuồng gì đồ của hắn chứ." Sở Tê vùi mặt ở eo bụng mềm dẻo của hắn: "Ta còn phải bồi sư phụ, thích sư phụ nhất..."
Rõ ràng vừa mới nói chắc vậy, bây giờ lại thành thích nhất.
Không biết rốt cuộc câu nào mới là thật, câu nào mới là giả.
"Ngày mai đi luôn." Sở Tê nói tiếp, mơ hồ không rõ: "Dẫn sư phụ cùng đi..."
Sở Tê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Những lời hắn nói trong men say đều là thật lòng.
Sáng sớm hôm sau đã bò dậy vẽ trận pháp.
Thiên phú hắn cao, chưa từng sai lầm ở phương diện này, thực hiện rất liền mạch lưu loát.
Hôm nay sư phụ ngoan lạ thường, bị hắn kéo tay áo bước vào trận pháp cũng chẳng hề phản kháng.
Sở Tê thuận tay nhặt Sơn Hải Đồ lên, nhét vào trong tay sư phụ, nói: "Đã nói rồi, lấy về sẽ cho sư phụ."