Lý Trăn Nhược tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm nhoài trên tay ghế sofa.
Nhị Hoàng lượn qua lượn lại trước cửa cũng chẳng thèm nhìn nó một cái.
Vết thương trên chân còn hơi nhói, thỉnh thoảng lại nhấc chân lên liếm cho đỡ đau.
Bữa tối nhà họ Lý hôm nay rất đông vui.
Ngoại trừ Chu Khải không ăn ở nhà, Lý Trăn Thái và Ôn Thuần đã ăn xong, hiện đang ngồi bàn bạc về tiệc rượu với Lý Giang Lâm.
Lý Trăn Nhiên bị Lý Giang Lâm bắt ở lại, dặn anh phải liên lạc chuyện tiệc rượu.
Lý Giang Lâm muốn Lý Trăn Thái tổ chức tiệc cưới ở khách sạn Vạn Phúc Lai.
Đó là một khách sạn đã trăm tuổi, đừng nói đến giá cả, muốn đặt tiệc vào tháng sau thì gian nan không kém.
Lý Trăn Thái gọi điện thoại hỏi, ông chủ nói trong vòng nửa năm tới không có ngày trống.
Lý Giang Lâm biết Lý Trăn Nhiên giao thiệp rộng hơn Lý Trăn Thái, bảo anh tìm người thử xem có thể đặt tiệc vào tháng sau không.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, Lý Trăn Nhiên một mình trong phòng ăn, gọi điện thoại liên tục.
Nói thật, cậu thấy Lý Giang Lâm vì chuyện kết hôn của Lý Trăn Thái mà gây khó dễ cho Lý Trăn Nhiên quá rồi.
Trong nhà chỉ có một người duy nhất chưa về là Lý Trăn Tự.
Ôn Thuần dáng ngồi tao nhã, thái độ ôn hoà.
Dù toàn mấy chuyện rườm rà nhưng chẳng thấy cô than một câu.
Chu Khải ngồi một chỗ không yên, đứng dậy đi ra ngoài dắt chó đi dạo.
Lý Giang Lâm phất tay ra hiệu cho cậu ta đi nhanh đi.
Lý Trăn Nhiên vừa gọi xong một cuộc điện thoại nữa thì ngửa người dựa lên lưng ghế, sắc mặt hơi mất kiên nhẫn.
Những người khác đã đặt tiệc trước, tiền đặt cọc cũng đưa rồi.
Dù sao cũng là chữ "tín", ông chủ của Vạn Phúc Lai không thể nào bảo khách hàng dời lịch tổ chức lại được.
Bây giờ muốn đặt tiệc vào ngày đó chỉ còn nước đến nhà người ta, dùng tiền thương lượng.
Nhưng người đã dám đặt tiệc ở Vạn Phúc Lai, gia cảnh hẳn chẳng phải loại nghèo hèn gì.
Chuyện này thực sự rất khó giải quyết.
Kết hôn vốn là chuyện vui vẻ.
Nếu gây chuyện thì không ổn cho lắm.
Lý Trăn Thái nhìn sắc mặt Lý Trăn Nhiên, hỏi: "Trăn Nhiên, không thuận lợi sao?"
"Ừ." Lý Trăn Nhiên đáp một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh ghế sofa, "Thuận lợi thế nào được."
Anh ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt lông Lý Trăn Nhược đang nằm sấp trên tay ghế sofa, xoa đầu cậu.
Lý Trăn Thái từng tự mình gọi hỏi qua, biết chuyện khó xử lý, anh ta nói với Lý Giang Lâm: "Ba, hay chúng ta đổi chỗ khác đi."
Lý Giang Lâm vuốt đầu rồng trên đỉnh gậy, "Đây là yêu cầu của thông gia.
Nhà họ Lý chúng ta chẳng lẽ không làm nổi chuyện cỏn con này?"
Ba mẹ Ôn Thuần kết hôn đặt tiệc ở Vạn Phúc Lai.
Ba mươi năm đã trôi qua, Vạn Phúc Lai bây giờ nào phải Vạn Phúc Lai ngày xưa.
Lý Trăn Thái không nói gì.
Ôn Thuần nắm lấy tay Lý Giang Lâm, nói: "Không sao, ba mẹ cháu cũng không rõ tình hình hiện tại nên thuận miệng nói vậy thôi.
Chú không cần khăng khăng thế, chuyển chỗ khác cũng được mà."
Lý Giang Lâm cau mày, nhìn Lý Trăn Nhiên, "Nếu khó quá thì để ba gọi."
Lý Trăn Nhiên cúi đầu nghịch mèo.
Lý Trăn Nhược được anh gãi đến thoải mái, bốn cái chân trượt khỏi tay ghế sofa, nằm lên đùi anh.
Lý Trăn Nhiên gãi bụng cậu, thấy hai quả trứng tròn tròn đầy lông, đang định sờ thì nghe Lý Giang Lâm nói thế, anh ngẩng đầu lên bảo: "Để con hỏi lại xem.
Nhưng con nghĩ chúng ta tự chuẩn bị sẽ hay hơn."
Ôn Thuần cười nói: "Nếu không được thì chúng ta tự tổ chức cũng được mà.
Hôn lễ kiểu này hiện đang thịnh hành lắm."
Cô vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng xe đỗ lại.
Chu Khải giữ chó, nói: "Daniel, về rồi?"
Lý Trăn Nhiên thấy không ai để ý, lén véo trứng Lý Trăn Nhược một cái.
Cậu lập tức nhảy khỏi đùi anh, lùi lại mấy bước.
Lý Trăn Tự vào trong nhà rất nhanh, hắn đứng phía sau Lý Trăn Thái và Ôn Thuần, mỉm cười nói: "Tin tốt đây, bên Vạn Phúc Lai đã xử lý xong rồi."
Không chỉ Ôn Thuần và Lý Trăn Thái, đến cả Lý Giang Lâm cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Lý Trăn Tự không nói gì nhiều, chỉ nói: "Yên tâm đi, tất cả đều đã ổn thỏa.
Nhà kia đã đáp ứng huỷ tiệc, Vạn Phúc Lai chắc đã nhận được tin.
Con đã tìm người liên lạc rồi, chắc lát nữa sẽ có tin thôi."
Lý Giang Lâm hỏi: "Chắc chắn?"
Lý Trăn Tự gật đầu, "Chắc chắn luôn!" Hắn khoác một tay lên vai Lý Trăn Thái, "Anh cả, cảm ơn em ra trò đi chứ?"
Lý Trăn Thái nghe vậy cười, "Tất nhiên, nhất định phải cảm ơn em rồi."
Ôn Thuần cũng nhìn Lý Trăn Tự.
Ở một góc độ mà Lý Trăn Thái không thấy được, Lý Trăn Tự nháy mắt với cô.
Lý Trăn Nhược thoáng thấy Lý Giang Lâm siết chặt cây gậy.
Chỉ một động tác nhỏ ấy thôi, cậu mơ hồ đoán được ông đã biết chuyện của hai người.
Cuộc điện thoại cậu gọi cho Chu Khải kia, gã chắc là đã nói với Lý Giang Lâm.
Cho nên ông mới vội vàng về nhà, chủ trì việc kết hôn của Lý Trăn Thái và Ôn Thuần.
Lý Trăn Nhược quay đầu lại thấy Chu Khải khoanh tay trước ngực tựa vào cánh cửa, cười như không cười.
Đột nhiên trong lòng cậu sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Trước mặt thì ra vẻ người nhà thân thiết nhưng sau lưng ai cũng có ý đồ của riêng mình.
Cũng như Lý Trăn Tự, một tay vỗ vai Lý Trăn Thái, một tay trêu ghẹo Ôn Thuần.
Đúng là đáng sợ mà!
Chỉ có Lý Trăn Nhiên không chú ý đến những chuyện đó.
Anh ngoắc ngoắc tay với Lý Trăn Nhược, muốn gọi cậu về.
Lý Trăn Nhược do dự nhưng vẫn nhảy lên đùi anh.
Hai chân sau kẹp chặt lại, cũng không chịu phơi bụng ra trước mặt anh nữa.
Điện thoại của Lý Trăn Nhiên đột nhiên rung lên, anh nghe điện thoại rồi nói với Lý Giang Lâm: "Ông chủ Vạn Phúc Lai gọi đến, nói là nhà đặt trước kia đã huỷ tiệc rồi, để lại chỗ cho nhà chúng ta."
Nụ cười trên mặt Lý Trăn Tự rạng ngời hẳn.
Lý Giang Lâm liếc hắn một cái, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng chỉ gật gật đầu.
Lý Trăn Nhược nghĩ, nếu không biết Lý Trăn Tự gian díu với Ôn Thuần, Lý Giang Lâm chắc hẳn sẽ vui lắm.
Nhưng giờ lại nhảy ra vụ bê bối này, Lý Giang Lâm muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Tối nay Ôn Thuần ở lại nhà họ Lý.
Lý Trăn Nhược tin rằng mấy ngày sau cô còn phải đến nhà họ Lý mấy lần nữa.
Sau khi hoàn thành hôn lễ, cô có thể danh chính ngôn thuận thoải mái ra vào.
Lúc đó cô chính là nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này rồi.
Mà tối hôm nay, trực giác mách bảo Lý Trăn Nhược nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Nếu không có chuyện gì xảy thì đúng là có lỗi với Lý Trăn Tự.
Hắn vất vả vì đám cưới của Ôn Thuần đến vậy mà.
Lý Trăn Nhược không thèm về phòng ngủ với Lý Trăn Nhiên, vừa lên tầng ba đã chui vào ổ mèo không chịu ra.
Trước giờ Lý Trăn Nhiên đều mặc kệ cậu thì ngủ đâu thì ngủ.
Anh nhìn cậu một cái rồi về phòng mình, đóng cửa lại.
Lý Trăn Nhược ngủ đến nửa đêm, cố ý kéo ổ gần cầu thang chút, muốn nghe động tĩnh dưới nhà.
Lý Trăn Tự về phòng từ sớm.
Ôn Thuần về phòng của Lý Trăn Thái, chuyện gì nên làm thì sẽ phải làm cả.
Chỉ là Lý Trăn Nhược vì nhiều chuyện mà kiên nhẫn đợi.
Tầm mười hai rưỡi, mọi người ngủ say hết rồi, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng cửa phòng tầng hai mở ra, có tiếng bước chân xuống tầng.
Lý Trăn Nhược bò ra khỏi ổ, thò đầu ra cầu thang nhìn thử xuống.
Bóng người dò dẫm đi trong bóng tối.
Lúc này, một căn phòng khác ở tầng hai cũng mở cửa, cũng đi xuống tầng.
Lý Trăn Nhược cũng đi xuống nốt, muốn bắt gian tại trận.
Tầng một, Ôn Thuần mặc một cái váy ngủ có dây thắt ngang lưng, đang đứng ở phòng ăn uống nước.
Lý Trăn Tự đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, "Nhận được tin nhắn của anh rồi?"
Phòng ăn không bật đèn, nhờ có ánh đèn mờ chiếu từ bên ngoài vào, Lý Trăn Nhược có thể thấy rõ hai người.
Nơi này rất nguy hiểm vì phòng của Lý Giang Lâm và Chu Khải ở tầng một.
Dù phòng cách âm tốt, bọn họ nói nhỏ thì chẳng ai nghe được.
Nhưng chẳng có gì đảm bảo sẽ không ai nghe thấy mà mở cửa ra nhìn.
Trên đầu chữ "sắc" có một cây đao, Lý Trăn Tự đúng là tự đưa đầu mình vào lưỡi đao mà.
Ôn Thuần tỉnh táo hơn hắn nhiều.
Cô tránh khỏi cái ôm của hắn, liếc phòng khách và phòng Lý Giang Lâm, "Đừng tìm tôi nữa."
Lý Trăn Tự: "Chẳng lẽ em không biết anh vì bên Vạn phúc Lại mà bỏ ra rất nhiều công sức sao?"
Ôn Thuần liếc hắn một cái, "Tôi chẳng hiếm lạ gì mấy chuyện đó.
Tôi cũng không cần cậu làm chuyện đó cho tôi.
Sau này tôi là chị dâu cậu đấy, tôn trọng tôi chút đi."
Lý Trăn Tự nhẹ giọng: "Chị Thuần..."
Ôn Thuần vòng qua hắn đi lên phòng, "Cậu còn gửi mấy cái tin nhắn vớ vẩn nữa là tôi cho ba cậu xem."
Lý Trăn Tự không đuổi theo mà ngồi xuống bàn ăn.
Không biết nghĩ cái gì mà hắn lại cười.
Một lát sau, hắn đứng dậy uống cốc nước, rồi đặt cốc lên bàn ăn, đi lên tầng.
Đợi Lý Trăn Tự đi rồi, Lý Trăn Nhược vẫn không động đậy.
Cửa phòng Chu Khải khẽ mở