Hạ Hoằng Thâm nói: "Phải thế chứ!"
Lý Trăn Nhược vẫn hơi sợ hãi, cậu nhìn Hạ Hoằng Thâm, cố gắng thở ra hai hơi nói: "Nếu muốn biến lại thành mèo tôi phải làm như thế nào?"
Hạ Hoằng Thâm: "Dùng ý niệm khống chế linh lực.
Vừa rồi biến thành người như thế nào thì bây giờ cũng cứ thế mà biến thành mèo."
Lý Trăn Nhược nghe vậy, nhắm mắt cố tưởng tượng cơ thể mình thu nhỏ lại, biến thành một cục tròn vo.
Lát sau mở mắt ra, thất bại.
"Tại sao lại không biến thành mèo được?" Lý Trăn Nhược khẩn trương.
Hạ Hoằng Thâm một tay xoa cằm, "Ý niệm biến thành mèo không mạnh bằng biến thành người.
Không cần vội, luyện tập từ từ là được."
Lý Trăn Nhược cúi đầu, nhìn cơ thể trần truồng của mình thì hỏi hắn: "Sao anh biến thành người thì có quần áo, còn tôi thì không?"
Hạ Hoằng Thâm "hừ" một tiếng, "Cậu muốn tu luyện đến mức này ít nhất phải mất chục năm nữa.
Giờ có thể biến thành người đã sướng lắm rồi.
Đừng mơ mộng viển vông."
Lý Trăn Nhược tất nhiên biết như thế này đã là quá tốt rồi.
Quả thực, cậu không dám đòi hỏi gì nhiều nữa.
Hạ Hoằng Thâm nói: "Giao dịch đã xong.
Nhớ trả nợ, tôi đi trước."
Nói xong, hắn đứng dậy.
Lý Trăn Nhược vội nắm ống quần Hạ Hoằng Thâm, "Làm sao tôi có thể liên lạc với anh?"
Hạ Hoằng Thâm rút một tấm danh thiếp trong túi quần ra, đặt lên đầu cậu, "Có việc gì thì gọi."
Dứt lời, Hạ Hoằng Thâm biến thành một cái bóng đen rồi lẻn ra ngoài trong nháy mắt.
Chờ Hạ Hoằng Thâm đi rồi, Lý Trăn Nhược mới đứng lên.
Cậu không thể trần truồng đến sáng được, nếu bị bắt gặp thì toi.
Nhắm mắt lại, Lý Trăn Nhược thử biến lại thành mèo nhưng không được.
Hết cách, đành đi tới trước cửa phòng Lý Trăn Nhiên, cậu gõ cửa phòng anh.
Gió bên ngoài chưa dừng.
Sấm sét vẫn đánh vang.
Nhưng mãi chẳng thấy mưa.
Lý Trăn Nhược gõ cửa phòng Lý Trăn Nhiên suốt hai phút.
Anh sầm mặt mở cửa, lúc cửa mở ra có thêm tia chớp bổ xuống khiến không gian sáng bừng.
Lúc đó, anh không khác gì một vị hung thần, đáng sợ vô cùng.
Khi nhìn thấy người ngoài cửa, Lý Trăn Nhiên ngẩn ra.
Lúc sau mới nhận ra người ngoài cửa là ai.
Lý Trăn Nhược trần truồng đứng trước cửa, trông rõ là đáng thương.
Cậu gọi Lý Trăn Nhiên, "Anh Nhiên, cho em mượn tạm bộ quần áo đi."
Lý Trăn Nhiên lặng thinh mấy giây, nhìn cậu không động đậy.
Lý Trăn Nhược thoáng lo lắng, quơ tay qua lại trước mặt anh, tay còn lại che phần thân dưới.
Lý Trăn Nhiên thình lình kéo cậu vào phòng, cửa cũng đóng lại luôn.
Lý Trăn Nhược còn chưa hoàn hồn, anh đã đè cậu lên tường mà hôn.
Một chân anh đè vào chỗ giữa hai chân cậu.
Lý Trăn Nhiên đi ngủ chỉ mặc mỗi quần lót.
Cả cơ thể đè lên người cậu, nóng như lửa.
Lý Trăn Nhược trợn to mắt.
Tay giơ lên muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh cọ vào chỗ kia, cơ thể mềm nhũn ngay tức khắc.
Một chút sức lực cũng không còn.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên, tình trạng đến kỳ động dục xuất hiện.
Không, không thể nói là kỳ động dục được.
Con người làm gì có kỳ động dục! Lý Trăn Nhược không phải đứa nhỏ lên ba, cái gì cũng không hiểu.
Rõ ràng cậu đã bị nụ hôn của Lý Trăn Nhiên làm cho động tình.
Là động tình mà thôi, chứ không phải động dục.
Trong đầu Lý Trăn Nhược như có mõ đang gõ.
Cùng với tiếng gió, tiếng sấm ngoài kia, đầu óc loạn thành một mớ bòng bong.
Nếu giờ có thể biến lại thành mèo như lúc trước thì tốt nhưng cơ thể không nghe lời.
Lý Trăn Nhiên hôn cậu một lúc lâu, ngoài giơ tay lên ôm cổ anh, cậu chẳng biết bày ra phản ứng gì nữa.
Lý Trăn Nhiên đè cậu xuống giường.
Lý Trăn Nhược thở hổn hển, "Không được..."
Lý Trăn Nhiên không quan tâm, đáp: "Không được cái gì mà không được?"
Sau đó, anh mang đến cho cậu thống khổ và vui sướng.
Trực giác cho biết đêm nay có chuyện xảy ra nhưng không ngờ đến nó sẽ rơi trên người mình.
Làm người hai mươi ba năm, làm mèo nửa năm, Lý Trăn Nhược không thể tin được sẽ có ngày mình để cho đàn ông làm chuyện này với mình.
Giờ nghĩ lại cảm thấy đúng là vô liêm sỉ! Nói cậu chứ ai vào đây nữa! Lý Trăn Nhược còn nhớ rõ Lý Trăn Nhiên che miệng cậu lại, "Rên nhỏ chút."
Nước mắt chảy ra, nghĩ nếu trước đây biết ngủ với đàn ông sướng đến vậy, liệu mình có chơi từ lúc đó không? Nghĩ tới nghĩ lui, kết luận là không biết.
Cậu sao có thể lấy thân thể mình ra mua vui cho người khác chứ?
Vậy tại sao lại ngủ với Lý Trăn Nhiên?
Vấn đề này quá phức tạp.
Lý Trăn Nhược không thèm nghĩ nữa.
Sáng hôm sau, cậu thức giấc trong ngực Lý Trăn Nhiên.
Eo có chút đau nhức, cảm giác bị khai phá vẫn còn lưu lại.
Lý Trăn Nhược mờ mịt mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà.
Một tay Lý Trăn Nhiên ôm cậu.
Lát sau, anh cũng tỉnh, còn hôn lên cổ cậu một cái.
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn anh.
Ngón tay cái Lý Trăn Nhiên xoa môi cậu.
Lý Trăn Nhược lên án, "Anh quá đáng lắm đấy!" Cổ họng hơi khàn.
Lý Trăn Nhiên hỏi ngược lại, "Tôi làm gì?"
Lý Trăn Nhược nhất thời bực mình.
Lý Trăn Nhiên đúng là không biết xấu hổ! Hai người trần truồng nằm trong chăn mà anh còn dám hỏi là mình đã làm gì?!
Nắm lấy cằm Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược định cho anh biết anh đã làm.
Một tay chống giường, cậu xoay người ngồi lên người anh, cúi đầu nói: "Có muốn tôi làm thử cho anh xem không?"
Lý Trăn Nhiên thấy vậy, đặt tay sau gáy làm gối, "Cậu thích thì làm đi."
Một tay Lý Trăn Nhược nắm cằm anh, nâng mặt anh lên, hôn xuống.
Định bụng lôi ngón nghề trên giường ra cho Lý Trăn Nhiên biết tay, rồi anh sẽ nhận thua quỳ dưới chân cậu.
Nhưng nụ hôn càng lúc càng sau, Lý Trăn Nhiên xoa eo cậu, hương vị càng lúc càng thắm thiết.
Hôn một lúc lâu, Lý Trăn Nhược ngã xuống người anh.
Cả người bủn rủn, cái gì cũng không muốn làm.
Lăn lộn cả một đêm, giờ muốn nghĩ cũng chẳng nghĩ được gì.
Cái hôn dịu dàng của anh khiến cậu như chìm trong men rượu.
Một tay Lý Trăn Nhiên vuốt tóc cậu, nói: "Tối hôm qua cậu trần truồng gõ cửa phòng tôi, không phải dâng đến tận cửa sao?"
Lý Trăn Nhược xem thường, không đáp lại.
Đầu dựa vào vai anh, nói: "Phải đấy, anh nghĩ sao cũng được."
Một lát sau, Lý Trăn Nhược xuống giường đi tắm.
Lúc đi có hơi loạng choạng, cơ thể còn nhớ rõ thứ to lớn của Lý Trăn Nhược.
Cậu tự nhận mình là kẻ phong lưu nhưng chẳng hiểu sao cứ mặt đỏ tim đập.
Cái cảm giác kỳ lạ kia cứ trào dâng trong lòng.
Lúc tắm, Lý Trăn Nhược ngồi xuống bồn tắm, xoa xái eo đau nhức.
Sữa tắm bao phủ lấy toàn bộ cơ thể cậu, nghĩ nếu không thể biến lại thành mèo mà bị người ta nhìn thấy thì chẳng phải toang rồi sao?
Nói đúng hơn, không phải cậu mà là Lý Trăn Nhiên toi.
Có ai biết anh từ lúc nào dẫn một thằng nhóc về làm loại chuyện kia trong nhà? Lý Giang Lâm mà biết nhất định sẽ lấy gậy đánh anh!
Hơn nữa, nếu không biến thành mèo được, Lý Trăn Nhiên nhất định sẽ không để cậu ở lại nhà họ Lý.
Không khéo còn đem cậu ra ngoài kim ốc tàng kiều.
Thế sao cậu có thể tiếp tục giám sát Lý Trăn Tự đây?
Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược lo lắng.
Cậu nhắm mắt lại, cố biến thành mèo lần nữa.
Dựa theo hướng dẫn của Hạ Hoằng Thâm, để dòng nhiệt khí chảy xuôi trong cơ thể, cảm giác được tay chân biến mất, rơi bộp cái xuống bồn tắm.
Cậu biến thành một con mèo.
Lý Trăn Nhược vui lắm.
Nước nóng xối xuống không ngừng.
Lý Trăn Nhược muốn bò ra khỏi bồn tắm nhưng bồn tắm quá trơn.
Thử mấy lần không ra được, toàn bị trượt xuống.
Vì thế, cậu dùng móng vuốt cào vào thành bồn tắm.
Tiếng rin rít chói tai.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên mở cửa phòng vệ sinh.
Thấy được bộ dạng của Lý Trăn Nhược, Lý Trăn Nhiên hơi dừng bước.
Hình như anh thở dài một hơi, khoanh tay trước ngực hỏi, "Mục