Đã lâu rồi nhà họ Lý không thấy Lý Trăn Nhiên ôm mèo ăn sáng.
Lý Trăn Thái xuống tầng, nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài, nói: "Lão Nhị, em mà không tìm được mèo thì chắc là không thèm quan tâm đến công việc nữa đâu nhỉ."
Lý Trăn Nhiên không ngẩng đầu lên, tập trung bóc trứng gà cho Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược liếc Lý Trăn Thái một cái, rồi lại nhìn Lý Giang Lâm ngồi ở ghế chủ nhà mà nghĩ Lý Trăn Thái lại bắt đầu giở trò.
Mặc dù không hỏi Lý Trăn Nhiên, nhưng nghe người làm nói chuyện, mấy ngày nay Lý Trăn Thái đều về nhà ngủ, quan hệ giữa anh ta và Ôn Thuần dường như đã dịu xuống.
Có điều, Lý Trăn Tự vẫn không về.
Có vẻ trong thời gian ngắn, Lý Trăn Thái sẽ không tha thứ cho hắn.
Không, Lý Trăn Nhược thấy không phải trong thời gian ngắn đâu, mà có lẽ là cả đời Lý Trăn Thái cũng chẳng tha thứ cho Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Thái ngoài vô dụng thì còn có Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự chống đỡ.
Để cái chết của cậu không bị lãng phí, bước tiếp theo của Lý Trăn Thái thể nào cũng nhằm vào Lý Trăn Tự.
Anh ta mãi không hành động chẳng lẽ là cảm thấy hành động hiện tại của mình lộ liễu quá?
Ăn xong lòng đỏ trứng gà, Lý Trăn Nhược ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên đầu ngón tay của Lý Trăn Nhiên, không nhịn được thè lưỡi liếm.
Liếm một lúc, thấy răng hơi ngứa, nhưng không đành lòng cắn anh.
Cho nên, cậu dứt khoát trèo lên người anh, hết cắn rồi liếm cổ anh.
Lý Trăn Thái định ngồi xuống, thấy cảnh này động tác hơi chậm lại, ngập ngừng hỏi: "Lão Nhị, mèo của em không phải bị lây bệnh dại ở ngoài về đấy chứ?"
Đầu Lý Trăn Nhiên hơi ngửa lên, ngón tay thon dài nhéo gáy Lý Trăn Nhược.
Nhưng không kéo cậu ra, anh mặc kệ cậu liếm loạn cắn loạn một hồi.
Lý Trăn Nhược liếm xong rồi nằm trên vai anh thở dốc.
Em thích anh như thế mà anh không biết? Có quỷ mới tin!
Ăn sáng xong, Lý Trăn Nhiên vào phòng vệ sinh dùng nước lau sạch mặt và cổ lần nữa.
Lý Trăn Nhược nằm trên bàn ăn, không hài lòng nhìn phòng vệ sinh.
Cậu cứ nằm đó cho đến khi dì Vương đuổi cậu xuống.
Khi đó cậu thực sự muốn rời khỏi nhà họ Lý.
Giờ quay lại rồi, Lý Trăn Nhược không muốn có bất kỳ ngăn cách nào trong mối quan hệ với Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên đến công ty, Lý Trăn Nhược cũng theo lên xe, ngồi ở hàng ghế sau trước khi cửa xe đóng lại.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu, cười nói: "Nhị thiếu tìm được mèo rồi?"
Lý Trăn Nhiên đáp: "Ừm, tìm được rồi."
Lý Trăn Nhược bò đến cạnh chân anh cọ cọ, gối đầu lên chân anh.
Thấy tay anh không có động tác gì, cậu dùng móng lay nhẹ tay anh.
Đến khi anh ngẩng đầu lên, tay đặt lên đầu cậu xoa xoa, Lý Trăn Nhược ngước đôi mắt chứa đầy sự hài lòng lên nhìn anh.
Tài xế đột nhiên phanh gấp.
Lý Trăn Nhược lăn từ trên ghế xuống, Lý Trăn Nhiên duỗi tay đỡ lấy cậu trước khi cậu rơi xuống sàn xe.
Tài xế vội vàng xin lỗi, nói rằng do chiếc xe đi trước đột ngột chuyển làn.
Lý Trăn Nhiên nói: "Không sao." Cúi đầu nhìn xuống, anh thấy Lý Trăn Nhược đã nhanh chóng leo lên ghế ngồi, tiếp tục gác cằm lên đùi anh như không có chuyện gì.
Vì thế, Lý Trăn Nhiên nhịn không được véo mặt cậu một cái.
Vừa đến công ty, có một cuộc họp đang chờ anh.
Anh để mèo trong văn phòng, bảo Hoa Nghị Bang mang tài liệu cuộc họp cho anh.
Hoa Nghị Bang vào văn phòng, nhìn Lý Trăn Nhược hồi lâu mới hỏi: "Tìm thấy mèo rồi à?"
Lý Trăn Nhiên nhàn nhạt đáp một tiếng, hỏi anh ấy tài liệu của cuộc họp rồi đứng dậy, "Đi thôi."
Lý Trăn Nhược nhìn bọn họ đi ra ngoài, rồi nhảy lên ghế sofa ngồi xuống, nghĩ tâm trạng của anh vẫn như cũ, không quá tốt.
Nhớ đến những lời Lý Trăn Nhiên nói với cậu ngày hôm qua, cậu biết anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện cậu bỏ đi.
Những lời nói nhượng bộ kia thể hiện sự nghi ngờ tình cảm của cậu.
Nhưng nghĩ đến anh nói yêu mình, cậu không nhịn được sung sướng trong lòng.
Biết anh yêu em rồi, giả vờ cái gì nữa!
Lý Trăn Nhược ngồi trên sofa, duỗi bốn cái chân ngắn, từ từ biến thành người.
Cậu thử thực hành lời dạy của Hạ Hoằng Thâm, lấy linh lực trong đan điền bao bọc lấy cơ thể, biến nó thành một lớp quần áo.
Cậu nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm nhận linh lực lưu chuyển.
Khi mở mắt ra, trên người chỉ có một cái quần ren lọt khe.
(//ω//) Cái quái gì thế này!? Lý Trăn Nhược có chút cạn lời.
Trong lúc biến ra quần áo, cậu có nghĩ đến một số thứ.
Sợ rằng khi Lý Trăn Nhiên về sẽ chọc tức anh nên cậu vội biến lại thành con mèo.
Cậu nghĩ, Lý Trăn Nhiên biến thái vậy chắc là thích mèo hơn.
Nghĩ như thế, Lý Trăn Nhược nhảy khỏi ghế sofa, sau đó leo lên bàn làm việc của Lý Trăn Nhiên, cố tạo một cái dáng thật quyến rũ.
Lúc đầu nằm sấp, rồi nhận ra mình không thể nhấc chân lên trong tư thế này được, nhìn có hơi ngốc nghếch.
Cho nên, cậu chuyển sang nằm nghiêng để lộ cái bụng trắng mềm mại, đuôi nhẹ nhàng phất phơ trên mặt bàn.
Một lát sau, cậu nghe thấy bước chân đi tới.
Lý Trăn Nhiên mở cửa văn phòng.
Lý Trăn Nhược nhanh chóng nhấc một chân lên để mình trông hấp dẫn hơn.
Kết quả, Lý Trăn Nhiên vừa vào, thấy cậu cái thì dừng bước.
Lý Trăn Tự thò đầu ra từ sau lưng anh, "Woa! Anh hai, khẩu vị của anh cũng nặng thật nha!"
Lý Trăn Nhược nhảy dựng lên ngay lập tức, hai chân đặt trên mặt bàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ như thế mình đã nhìn cảnh sắc bên ngoài được một lúc lâu rồi.
Ánh nắng chiếu lên bộ lông mềm mại một lớp ánh sáng nhu hoà, thoạt nhìn giống như một bức tranh đẹp đẽ.
Lý Trăn Nhiên giả vờ không nhìn thấy, đi đến ngồi sau bàn làm việc, cũng bảo Lý Trăn Tự ngồi xuống.
Lý Trăn Tự ngồi xuống rồi, giơ tay ra muốn sờ Lý Trăn Nhược nhưng bị cậu lấy đuôi đánh một cái vào tay.
Sau đó, Lý Trăn Nhược đứng dậy, đi đến mép bàn nằm xuống, tiếp tục giả vờ ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự thảo luận các vấn đề của dự án phía Tây trong hợp đồng.
Hai người thảo luận rất lâu.
Lý Trăn Nhược ra vẻ mệt mỏi, thay đổi tư thế nằm trên bàn, có chút ai oán nhìn chằm chằm Lý Trăn Nhiên.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lý Trăn Nhiên nói với Lý Trăn Tự: "Tạm thời cứ vậy đã.
Anh vẫn còn một số việc cần làm, lần sau chúng ta nói tiếp."
Lý Trăn Tự nhìn thoáng qua con mèo nằm trên bàn, đứng lên nói: "Vậy em đi trước."
"Lão Tam." Trước khi Lý Trăn Tự bước ra khỏi văn phòng, Lý Trăn Nhiên gọi hắn lại.
Lý Trăn Tự quay đầu lại, có hơi khó hiểu, "Hả?"
Lý Trăn Nhiên: "Lát nữa em về nhà đi."
Lý Trăn Tự ngơ ngác, "Sao lại nói thế?"
Lý Trăn Nhiên dựa lưng vào ghế, nhấc một chân lên, "Em không cảm thấy như thế sẽ khiến sự thù hằn của anh cả chấm dứt sao?"
Lý Trăn Tự trầm mặc một lát, đáp: "Em biết rồi." Nói xong, hắn mở cửa văn phòng đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhược nhìn cửa văn phòng, lâm vào suy nghĩ riêng.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu một lúc, thấy cậu vẫn còn ngẩn người, hỏi: "Sao thế?"
Lý Trăn Nhược lập tức biến hình người, không để ý cơ thể trần truồng của mình.
Cậu ngồi trên bàn làm việc hỏi anh: