Editor + Beta: Thất Tử - 08/02/23
Lý Trăn Nhược biết Lý Giang Lâm không phải bố ruột của mình.
Nhiều năm sống chung, uy nghiêm của ông vẫn còn đó, nhất thời cậu có chút bối rối.
Nhưng nhìn Lý Trăn Nhiên bình thản mặc lại quần áo, lòng nghĩ dù sao cũng là bố anh không phải bố em.
Anh không sợ, em sợ cái gì? Vì thế, cậu ngồi dậy, do dự hỏi: "Em cứ thế này mà ra ngoài sao?"
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, "Đề nghị em mặc quần áo vào."
Lý Trăn Nhược nhịn xuống nỗi muốn trợn mắt, kéo chăn che thân dưới lại, "Anh nói xem, ông ấy có nghe thấy gì không?"
Lý Trăn Nhiên ngồi xuống giường mặc quần vào, "ừm" một tiếng, "Lấy quần áo mặc vào rồi ra ngoài với anh."
Lý Trăn Nhược đã rõ ý đồ của anh, hẳn là muốn nói chuyện này với ông.
Hiệu quả cách âm của căn phòng nghỉ này chắc là tốt, nhưng Lý Giang Lâm không phải kẻ ngốc.
Con trai ông ban ngày ở trong đó lâu như thế, không cảm thấy có vấn đề mới lạ.
Còn bảo Hoa Nghị Bang không thông báo cho anh, căn bản là đã biết có chuyện gì xảy ra trong phòng rồi.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy miệng mình đúng là miệng quạ mà.
Tình huống tồi tệ nhất mà cậu mới tưởng tượng ra chưa gì đã phải đối mặt với nó.
Lý Trăn Nhược xuống giường, đi chân trần đến trước tủ quần áo, chọn một bộ trông đẹp mắt một chút.
Liệu Lý Giang Lâm có tức giận vì chuyện này không?
Nửa ngày trời cũng chưa mặc xong quần áo, Lý Trăn Nhiên giúp cậu kéo khóa áo khoác lên, sao đó ngồi xổm xuống đi tất cho cậu.
Chắc là bị ảnh hưởng bởi thái độ của Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Nhược cảm thấy cũng chẳng có gì to tát.
Lý Giang Lâm đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lý, cậu quyến rũ con trai ông coi như trả thù.
Nghĩ đến đây, cậu giẫm lòng bàn chân vào giữa hai chân Lý Trăn Nhiên một chút, nên bị anh véo mạnh mắt cá chân.
Đau đến nỗi chân tê rần.
Mở cửa phòng nghỉ, Lý Trăn Nhược theo sao Lý Trăn Nhiên ra ngoài.
Quả nhiên, Lý Giang Lâm vẫn ngồi trên ghế sofa đợi.
Lý Giang Lâm dựa lưng vào lưng ghế, lưng ông thẳng tắp, cây gậy để trước mặt, hai tay đặt trên đầu gậy.
Không biết ông vào lúc nào, cũng chẳng biết có nghe được gì hay không, vậy mà cả cậu lẫn anh đều không phát hiện ra.
Biểu cảm trên mặt ông tương đối bình tĩnh, không giận tím mặt cũng không cười.
Có lẽ là thấy đứa con thứ ba dây dưa với chị dâu, nên đứa con thứ hai cùng trợ lý có quan hệ kiểu này, ông cũng chẳng thấy lạ lẫm hay khó tin.
Lý Trăn Nhược nhìn Lý Giang Lâm, chợt thấy có lỗi với ông.
Thế nên cậu dứt khoát trốn sau lưng anh, giả bộ thấp thỏm bất an.
Lý Giang Lâm nhìn lướt qua Lý Trăn Nhiên, lại đánh giá Lý Trăn Nhược một lượt.
Ánh mắt một lần nữa rơi xuống người anh.
"Bố." Lý Trăn Nhiên gọi.
Lý Trăn Nhược túm lấy vạt áo anh, không nói gì.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên quay người lại, nắm lấy tay cậu.
Lý Trăn Nhược không biết nên nói anh vô tâm vô phế hay là không biết xấu hổ nữa.
Lý Giang Lâm không nói với anh mà nói với cậu, "Lý Đoàn Tử, bác nhớ cháu nói mình là em họ của Lạc Phi nhỉ?"
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Vâng ạ."
Lý Giang Lâm: "Bác còn nhớ cháu chưa được 20 tuổi nữa.
Anh họ cháu gửi cháu đến đây để thực tập mà cháu lăn giường cùng con bác.
Cháu thấy hợp lý không?"
Cậu vẫn nắm tay anh, im lặng.
Lý Giang Lâm thở dài, "Bố muốn nói chuyện với con, bảo cậu ta ra ngoài một lát đi."
Lý Trăn Nhược nghĩ ông muốn dạy dỗ Lý Trăn Nhiên nên đuổi cậu đi như một người ngoài.
Trước khi anh trả lời, cậu chủ động nói: "Cháu ra ngoài trước, Lý lão tiên sinh."
Nói xong, cậu buông tay Lý Trăn Nhiên rồi đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên không cản cậu mà đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Đi ra khỏi phòng văn phòng của anh, Hoa Nghị Bang đang ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu lên nhìn Lý Trăn Nhược.
Sau đó lại liếc nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt phía sau cậu, chắc là lo lắng cho Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhược: "Hai bố con bọn họ muốn nói chuyện, tôi đi dạo một lát."
Hoa Nghị Bang gật đầu.
Lý Trăn Nhược mở cửa văn phòng đi ra ngoài.
Cậu dựa lưng vào tường lặng lẽ đứng một lúc, thở dài một hơi.
Hành lang đối diện là văn phòng của Lý Trăn Tự.
Lúc này cửa đóng, không biết bên trong có người hay không.
Cậu biết, bình thường Lý Trăn Tự họp hành và giải quyết các vấn đề liên quan xong thì đi.
Hắn dành nhiều thời gian cho Vận Lâm hơn là Vận Nghệ.
Có hơi chán, cậu đi dọc theo hành lang một vòng.
Cậu không muốn ở lại trong văn phòng, đơn giản là vì không muốn ở một mình với Hoa Nghị Bang.
Lý Trăn Nhược nhận ra mình chưa giỏi bằng Lý Trăn Nhiên.
Những việc như thế này, cậu không có đủ dũng khí để đối mặt.
Bất tri bất giác đi đến cầu thang.
Cầu thang này rất ít người dùng đến.
Nó vắng vẻ, hiu quạnh đến đáng thương.
Cậu còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Cầu thang vắng vẻ, xa xa có âm thanh truyền đến, không phải người của một tầng này nói chuyện.
Nhưng đứng cạnh hộp cứu hoả Lý Trăn Nhược vẫn có thể nghe rõ ràng.
Giọng nói phát ra từ tầng dưới, người nào đó đang nghe điện thoại.
Tầng dưới là văn phòng của Lý Trăn Thái, giọng nói của người này, cậu biết.
Là trợ lý của Lý Trăn Thái, Cao Kỳ.
Không biết Cao Kỳ đang nói chuyện điện thoại với ai mà thái độ rất dữ dội, có hơi giống tức hộc máu.
Lý Trăn Nhược ngồi xổm cạnh hộp cứu hoả, nghe Cao Kỳ quát với đầu bên kia điện thoại: "Tôi không có nhiều tiền như thế! Trăn Thái không muốn cho tôi mượn!"
Một lát sau, Cao Kỳ nói thêm: "Rắc rối tôi gây ra tự tôi sẽ giải quyết!"
Sau đó, Cao Kỳ tắt điện thoại, rời đi với âm thanh giày da nặng nề đạp lên mặt sàn.
Lý Trăn Nhược ngồi xổm một lúc nghĩ, không chừng Cao Kỳ là điểm đột phá của Lý Trăn Thái.
Đi loanh quanh một chuyến mà có thu hoạch ngoài ý muốn.
Cũng hời phết!
Lại qua một lúc nữa, Lý Trăn Nhược nghe thấy tiếng mở cửa văn phòng Lý Trăn Nhiên, thấy Hoa Nghị Bang đỡ Lý Giang Lâm ra ngoài.
Cậu vội đứng lên, chần chừ một chút rồi đứng im không nhúc nhích.
Lý Giang Lâm gật đầu với cậu nhưng không có ý định nói chuyện với cậu.
Ông đi vào thang máy với sự giúp đỡ của Hoa Nghị Bang.
Lý Trăn Nhược cứ đứng ở đó, đến khi ông đi vào thang máy mới vào văn phòng.
Vào phòng, cậu thấy Lý Trăn Nhiên ngồi ở bàn làm việc, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
"Ông ấy...!nói gì với anh?" Lý Trăn Nhược vừa đi vào trong vừa hỏi.
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Nói rất nhiều, em muốn nghe cái nào?"
Lý Trăn Nhược nghi hoặc nhìn anh.
Cậu biết anh không để thái độ của Lý Giang Lâm trong lòng nhưng