Vưu Ba là một người đàn ông cao lớn, ngũ quan nghiêm nghị thoạt nhìn có chút dọa người.
Đứng ở trước mặt anh ấy, trên người như bị đè cả tấn áp lực.
Lý Trăn Nhiên cao gần bằng anh ấy, nhưng vai không rộng bằng.
Một tay anh nắm cổ tay Lý Trăn Nhược, bình tĩnh nhìn thẳng mặt Vưu Ba.
Vưu Ba liếc cái tay đang nắm cổ tay Lý Trăn Nhược, khóe miệng cong lên, nói: "Chào nha, Lý Nhị thiếu."
Lý Trăn Nhiên không cười, hỏi: "Ông chủ Vưu đại giá quang lâm không biết có việc gì quan trọng chăng?"
Vưu Ba đút tay trong túi quần, "Nghe nói Lý Tam thiếu bị thương nên tới thăm một chút."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy thì mở cửa phòng bệnh, "Mời vào."
Vưu Ba có chút kinh ngạc khi Lý Trăn Nhiên không ngăn mình lại.
Nhưng mục đích đến đây là tìm Lý Trăn Tự nên gật đầu với anh rồi nói với mấy người theo sau, "Đi."
Một nhóm người hùng hổ đi vào phòng bệnh cùng một lúc.
Tô Dao cảnh giác nhìn bọn họ.
Người đàn ông đứng sau Vưu Ba chỉ vào Tô Dao, nói: "Người đẹp cứ ngồi đi."
Trên mặt Tô Dao không có cảm xúc gì, cô vẫn đứng cạnh giường.
Lý Trăn Tự chống người ngồi dậy, nhìn Vưu Ba một cái rồi nói với Tô Dao: "Cô ra ngoài đi." Kỳ thật, trong lòng hắn có lo lắng, càng lo lắng Tô Dao sẽ bị thương vì mâu thuẫn vốn có của hai bên.
Lý Trăn Nhiên vẫn đứng ở cửa, vẫy tay với Tô Dao.
Tô Dao nhìn Lý Trăn Tự một cái mới đi đến cửa phòng bệnh, thấp giọng nói với Lý Trăn Nhiên: "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Lý Trăn Nhiên: "Vấn đề nhỏ này mà Lão Tam không thể giải quyết được, tôi khuyên cô nên đổi sếp.
Chỗ này là bệnh viện, Vưu Ba muốn đánh muốn giết sẽ không tự mình ra tay.
Bề ngoài anh ta vẫn là một thương nhân chứ không phải xã hội đen."
Tô Dao nghe vậy khẽ thở dài, lại có chút bất lực.
Bọn họ quay đầu lại nhìn, Vưu Ba đặt mông ngồi xuống cái ghế đặt cạnh giường, gác một chân lên giường bệnh.
Sắc mặt Lý Trăn Tự tái nhợt, hơi nheo mắt.
Hắn lựa chọn nhịn xuống cơn giận, lộ ra một nụ cười, "Vưu tổng."
Lý Trăn Nhiên nói với Tô Dao: "Cô đi trước đi, cần thiết tôi sẽ gọi."
Tô Dao nhìn đồng hồ, "Tôi đợi thêm chút nữa rồi đi.
Buổi tối y tá sẽ trông chừng."
Lý Trăn Nhiên gật đầu, vỗ vỗ cánh tay cô.
Lý Trăn Nhược: "Tự mình làm xằng làm bậy..."
Tuy Vưu Ba không phải loại người tốt đẹp gì cho cam, nhưng nguyên nhân là Lý Trăn Tự dụ dỗ vợ người ta.
Trêu chọc đến vị ác thần này, hắn nên tự lĩnh hậu quả.
Đoán chừng Lý Trăn Nhiên sẽ không ngồi không mặc kệ, cũng không có lòng tốt lĩnh hậu quả hộ hắn.
Ra khỏi bệnh viện, Lý Trăn Nhược đột nhiên cười.
Lý Trăn Nhiên quay đầu nhìn cậu, "Cười cái gì?"
Lý Trăn Nhược: "Em từng cho rằng dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng đều cùng một người bố, sao tính cách lại khác nhau đến vậy? Bây giờ cuối cùng đã hiểu rồi."
Hai người bắt taxi, Lý Trăn Nhiên không bảo tài xế chở về nhà họ Lý mà về căn hộ của anh trong thành phố.
Hai người một trước một sau đi vào trong nhà.
Lý Trăn Nhược đóng cửa, Lý Trăn Nhiên xoay người lại nắm cằm cậu hôn lên.
Cơ thể bị người đè vào cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cậu giơ tay ôm lấy anh.
Hôn sâu hơn.
Một tay Lý Trăn Nhiên sờ đến thắt lưng cậu, vói vào trong áo, nhẹ nhàng lên xuống vuốt ve làn da cậu.
Lý Trăn Nhược cảm thấy hơi ngứa.
Cơ thể hơi co rúm lại.
Lý Trăn Nhiên giữ eo cậu áp vào lòng bàn tay mình, hôn khẽ lên cằm cậu.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên, dựa lưng vào cánh cửa phía sau, "Sao thế? Đột nhiên muốn?"
Lý Trăn Nhiên hôn nhẹ cậu, "Hôm nay anh đã muốn làm chuyện này từ sớm rồi."
Lý Trăn Nhược bỗng nhận ra Lý Trăn Nhiên không giống vẻ bề ngoài của anh, nhưng chẳng sao cả.
Cậu nhớ lại lúc biết mình không phải con ruột của Lý Giang Lâm, cảm giác như trời sập xuống.
Ngoài người bố này, cậu không có người thân nào khác nữa.
Mà hiện tại, có lẽ Lý Trăn Nhiên đang chịu cảm giác lúc đó của cậu.
Thế nên, Lý Trăn Nhược ôm chặt Lý Trăn Nhiên, chủ động hôn anh, muốn dùng chính bản thân mình an ủi anh.
Hai người hôn môi liên tục.
Lý Trăn Nhiên vuốt veo eo Lý Trăn Nhược khiến cậu rùng mình.
Ngón tay cậu luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vỗ về.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên ôm ngang Lý Trăn Nhược đi vào phòng ngủ.
Mặc dù cảm thấy tư thế này có phần khó chịu, nhưng ở thời điểm này, anh muốn làm gì cậu cũng tuyệt đối không phản kháng.
Cậu luôn nghĩ nếu lúc đó anh cũng ở bên cạnh an ủi mình thì những ngày tháng đó không khó khăn đến vậy.
Bên ngoài mưa nhỏ, tiết trời ngày một lạnh hơn.
Cậu và anh nằm trên giường, đắp chung một cái chăn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương.
Lý Trăn Nhược muốn ngáp, nhưng Lý Trăn Nhiên nhéo miệng cậu không cho mở ra.
Cậu khó chịu lắc đầu, rồi ngậm lấy ngón tay anh.
Anh rút tay về, Lý Trăn Nhược xoay người cười trên người anh.
Đôi tay chống lên cơ ngực săn chắc của anh, cúi đầu hỏi: "Anh không muốn về nhà sao?"
Lý Trăn Nhiên kéo chăn lên che lại lưng cậu, nhéo eo người ta, "Không phải."
Lý Trăn Nhược: "Mặc kệ ông ấy.
Có phải bố ruột hay không chẳng sao, nhà họ Lý anh nhất định thuộc về anh là được."
Lý Trăn Nhiên biết cậu đang an ủi mình, khẽ cười một tiếng, "Anh biết rồi, anh không buồn."
Lý Trăn Nhược di chuyển mông, má nổi lên mấy vệt hồng, cười nói: "Vậy, làm tiếp."
Nói như vậy, hiện tại Lý Trăn Nhiên không định về nhà họ Lý.
Anh và Lý Trăn Nhược ở căn hộ này.
Mỗi ngày đọc sách, nghe nhạc, chạy bộ, tưới hoa.
Buổi tối thì lêu lổng với cậu.
Lý Trăn Nhược thấy anh quá yên tĩnh, luôn đoán xem anh có buồn hay khó chịu không.
Quan sát mấy ngày, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cứ như anh thật sự không hề để ý.
Một ngày nọ, Hoa Nghị Bang gọi điện thoại đến, Lý Trăn Nhiên nằm trên giường nhận điện thoại.
Hai người nói chuyện rất lâu.
Lý Trăn Nhược nằm cạnh nghe phát hiện ra thế mà anh không hỏi tình hình của Vận Lâm dù chỉ một chữ.
Hoa Nghị Bang bị Lý Giang Lâm tống đi làm trợ thủ cho công việc của Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Nhiên muốn biết cái gì đều có thể hỏi được từ Hoa Nghị Bang nhưng mà rõ ràng anh không có ý định này.
"Tình hình của Vận Lâm anh không thèm để ý thật à?" Lý Trăn Nhược hỏi.
Lý Trăn Nhiên: "Anh mặc kệ, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được."
Một ngày kia, Lý Trăn Nhược dành chút thời gian đi thăm Hạ Hoằng Thâm.
Vừa hay