Editor + Beta: Thất Tử - 03/03/23
Lý Trăn Nhược đã từng nghe về Vưu Ba nhưng hai người chưa gặp mặt bao giờ.
Đến bây giờ, Vưu Ba vẫn mang đến cho cậu cảm giác thù địch.
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù không thích Vưu Ba nhưng cậu phải khách sáo mấy câu với anh ấy để kết giao.
Nhưng mà hiện tại việc này không còn quan trọng nữa.
Thái độ lạnh nhạt, Lý Trăn Nhược nói: "Vưu tổng có việc gì sao?"
Tài xế chưa lái xe, nhìn kính chiếu hậu hỏi: "Đi đâu?"
Vưu Ba vắt một cánh tay lên vai cậu, "Mời cậu ăn một bữa cơm, được không?"
Lý Trăn Nhược đẩy tay anh ấy ra, "Tôi chỉ là một tiểu bạch kiểm, không có diễm phúc ấy."
Thái độ không khách khí này của cậu, chắc rằng Vưu Ba khó chịu, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt mà hỏi: "Nghe nói cậu là em họ của Lạc Phi?"
Lý Trăn Nhược không phủ nhận, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền nói: "Anh không sợ đắc tội Lạc Phi?"
Vưu Ba cười một tiếng, "Lý Trăn Nhiên còn không sợ đắc tội Lạc Phi? Ngay cả em họ của người ta còn ngủ cùng? Xem ra Lạc Phi cũng không để trong lòng."
Tài xế dần mất kiên nhẫn, nhấn còi thúc giục nói: "Đi đâu? Nhanh lên!"
Vưu Ba lạnh mặt, trầm giọng nói: "Cái gì?"
Tài xế quay đầu liếc anh ấy một cái, cảm thấy người này không dễ chọc nên ngậm miệng.
Lý Trăn Nhược nhìn tài xế rồi quay đầu nhìn Vưu Ba, vững giọng nói: "Lạc Phi không để tâm, tôi khuyên anh cũng không cần quan tâm làm gì.
Anh có mâu thuẫn với Lý Trăn Tự, anh Nhiên nói em trai anh ấy sai trước.
Anh ấy không muốn hỏi, anh cũng không cần phải chọc tức tôi.
Tôi không biết là Vưu tổng muốn tìm sự mới mẻ hay là muốn gây khó dễ cho nhà họ Lý, nhưng tôi thấy chẳng có y nghĩa gì cả.
Mâu thuẫn của anh và Lý Trăn Tự giải quyết xong thì không cần phải coi nhà họ Lý thành kẻ thù, càng không cần vì tôi mà đắc tội anh Nhiên và anh họ tôi.
Anh thấy sao?"
Vưu Ba im lặng nghe cậu nói, bỗng thấy thích thú nhìn cậu, "Cậu trung thành với Lý Trăn Nhiên, một câu lại một câu anh Nhiên."
Lý Trăn Nhược: "Đúng thế.
Cho nên anh hiểu tôi đang khuyên anh một cách chân thành như thế nào.
Tôi không muốn tình hình vượt quá tầm kiểm soát."
Vưu Ba khịt mũi, cười một tiếng, "Ai nói tôi có hứng thú với cậu?"
Lý Trăn Nhược vội vỗ ngực, "Tôi chỉ nói là tôi nghĩ nhiều mà thôi.
Khẩu vị của Vưu tổng cao như vậy sao lại nhìn trúng tôi được, tôi còn là đàn ông đó.
Là tôi không biết xấu hổ, tự dát vàng lên mặt làm mất thời gian của Vưu tổng rồi.
Xin lỗi, Vưu tổng.
Lần sau tôi và anh Nhiên sẽ mời Vưu tổng một bữa được không? Hôm nay tôi rất vội, tôi phải nấu cơm cho anh Nhiên."
Vưu Ba im lặng nhìn cậu trong chốc lát, chậm rãi mở cửa xuống xe, nhưng tay vẫn đặt trên cửa xe, nói: "Vậy tôi chờ cậu và anh Nhiên của cậu mời tôi một bữa."
Lý Trăn Nhược cười đáp: "Nhất định."
Cửa xe đóng lại, sắc mặt Lý Trăn Nhược trầm xuống, nói với tài xế: "Lái xe."
Cậu ngồi ở ghế sau chửi tục mấy câu.
Vưu Ba muốn gây sự với nhà họ Lý hay là để ý đến cậu? Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Trăn Nhược cảm thấy đều có khả năng, trong lòng càng oán Lý Trăn Tự.
Chẳng qua cậu nói về nấu cơm cho Lý Trăn Nhiên không phải là nói dối.
Đi siêu thị mua thức ăn, bữa tối định ăn lẩu với Lý Trăn Nhiên.
Hai người bọn họ không tự nấu cơm, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn và gia vị, chỉ có mấy cái xoong nồi, bát đũa...!Muốn tự nấu ăn, đơn giản nhất là lẩu.
Mua nước dùng và thức ăn, về nhà cho vào nồi đun sôi là xong.
Lý Trăn Nhược nghĩ rất đơn giản.
Về đến nhà, Lý Trăn Nhiên đang tưới hoa ở ban công.
Bộ đồ ngủ không thay ra, cả ngày cũng chưa bước chân ra khỏi cửa nhà.
Lý Trăn Nhược đặt túi đồ ở cửa, đi tới ôm Lý Trăn Nhiên từ đằng sau, nói: "Tối nay ăn lẩu nhé?"
Lý Trăn Nhiên đặt bình tưới hoa xuống, ấn mu bàn tay cậu, đáp: "Được."
Mang túi đồ vào trong bếp, Lý Trăn Nhiên lấy cái nồi trong tủ ra rửa sạch.
Lý Trăn Nhược lấy thức ăn trong túi ra, nhìn tới nhìn lui.
Vì thế, anh lấy cho cậu một con dao làm bếp, "Em nhìn nó cũng vô dụng thôi.
Phải cắt ra mới được, nhớ là rửa trước khi cắt."
Lý Trăn Nhược nhận lấy con dao, đúng lý hợp tình nói: "Em không biết làm."
Lý Trăn Nhiên liếc cậu một cái, "Để anh làm."
Lý Trăn Nhược chỉ có thể rửa sạch thức ăn rồi đặt lên thớt.
Chốc lát, cậu thấy anh đặt bếp từ và nồi đã rửa sạch lên bàn ăn, rồi quay lại cầm lấy dao làm bếp, cẩn thận cắt thái thức ăn đã được rửa sạch.
Động tác của anh không thuần thục nhưng vẫn có thể cắt thái ra hình ra dạng.
Lý Trăn Nhược không có việc gì làm, đứng cạnh Lý Trăn Nhiên.
Đột nhiên, cậu duỗi tay ôm eo anh, nhắm ngay lỗ tai anh thổi một hơi.
Vẻ mặt Lý Trăn Nhiên không thay đổi, chỉ là hơi nghiêng đầu đi.
Cậu biết tai anh rất mẫn cảm.
Thổi một cái, lại cắn nhẹ lên vành tai một cái.
Anh quay đầu nhìn cậu, "Còn muốn ăn lẩu không?"
Cậu ghé vào tai anh thì thầm, "Hôm nay em gặp phải Vưu Ba."
Anh đang cắt khoai tây.
Nghe được câu này, con dao dùng sức cắt xuống tạo ra âm thanh khi tiếp xúc với mặt thớt.
Anh trầm giọng hỏi: "Anh ta trêu chọc em?"
Ngón tay Lý Trăn Nhược trêu đùa tai anh, xoa đến nỗi lỗ tai đỏ bừng lên, "Anh ta khiêu khích em nhưng mà em không có tiếp chiêu.
Với lại, em có nói hôm nào đó anh sẽ mời anh ta ăn cơm."
Lý Trăn Nhiên dừng tay, im lặng vài giây, nói: "Đề nghị hay đấy."
"Hả?" Lý Trăn Nhược ngạc nhiên nhìn anh, "Anh thực sự có kế hoạch này sao?"
Lý Trăn Nhiên gỡ mấy lát khoai dính trên dao xuống, "Mời anh ta ăn bữa cơm, tiện cho Lý Trăn Tự xin lỗi anh ta, xem xem anh ta muốn gì nữa.
Giải quyết cho xong chuyện này, cũng cho anh ta biết một điều, đừng có tơ tưởng đến người của anh."
Lý Trăn Nhược: "Anh luôn miệng nói mặc kệ Lý Trăn Tự, nhưng vẫn giúp."
Lý Trăn Nhiên đặt khoai tây cắt lát vào đĩa, lấy măng tre được rửa sạch, nói: "Anh phải dọn dẹp Lý Trăn Thái, không muốn Lão Tam lại gây thêm phiền phức gì nữa.
Lý Trăn Thái là người chọc ra chuyện này, anh không muốn anh ta được như ý."
Lý Trăn Nhược thầm nghĩ anh không phải là muốn mượn sức Lý Trăn Tự à? Nhưng lời này cậu chỉ dám nghĩ, không dám nói ra.
Bữa ăn lẩu này mùi vị bình thường, Lý Trăn Nhược không biết ăn ở quán lẩu và ăn ở nhà khác nhau chỗ nào, nên là cảm thấy nó không được ngon lắm.
Ăn xong, trong nhà toàn mùi lẩu, phải mở cửa sổ