Từ khi mặt bị thương, Vưu Ba không bước ra khỏi nhà một bước.
Vết thương không nghiêm trọng nhưng mà bị thương không đúng chỗ.
Ai nhìn thấy cũng sẽ hỏi một câu rằng bị phụ nữ cào hả? Vưu Ba cũng không bận tâm lắm.
Anh ấy tìm mấy cô gái ở nhà với mình, mọi công việc được giải quyết tại thư phòng ở nhà.
Hôm nay thấy gái bỗng nảy sinh chút chán ghét, Vưu Ba đột nhiên nhớ đến cậu thanh niên bên cạnh Lý Trăn Nhiên mình thấy mấy ngày trước.
Tên của Lý Trăn Nhược anh ấy còn chẳng biết nên đã gọi người tìm cho mình một cậu nhóc xinh xắn.
Diện mạo của Vưu Ba khá hung dữ.
Trên mặt có thêm vết sẹo, thoạt nhìn càng hung ác hơn.
Cậu nhóc nằm trên giường không nói lời nào, đôi mắt nhắm chặt.
Vưu Ba không hài lòng nên tát cậu nhóc một cái.
Đôi mắt cậu nhóc mở to, chỉ cần cậu nhóc chớp mắt một cái cũng bị ăn một bạt tai.
Giải tỏa xong nỗi niềm, Vưu Ba rời khỏi người cậu nhóc.
Mới nằm xuống được một lát đã ngủ.
Vưu Ba cũng không biết mình ngủ bao lâu, gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, giống như có một tảng đá lớn đè lên ngực.
Hô hấp cũng khó khăn.
Anh ấy giãy giụa tỉnh dậy.
Trong bóng đêm, có cái gì đó đang ngồi xổm trên ngực mình, hai mắt phát sáng nhìn anh ấy.
Anh ấy kinh ngạc mở to mắt, khi nhận ra là một con mèo không khỏi sợ hãi hét lên.
Vưu Ba chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Vung tay hất con mèo trên ngực mình xuống nhưng cánh tay rơi vào khoảng không, cái gì cũng không có.
Cẩn thận nhìn lại, con mèo trên ngực không thấy đâu, chỉ có cảm giác đè nén nhắc nhở Vưu Ba.
Vừa rồi hình như có thứ gì đó ngồi ở đó thật.
Vưu Ba cảm thấy mình có một nỗi sợ với mèo, thậm chí không dám đứng dậy đi tìm con mèo kia.
Anh ấy chỉ la lên gọi đàn em vào, nói: "Các cậu tìm kỹ cho tôi xem trong phòng có mèo hay không?!"
Mấy tên đàn em hai mặt nhìn nhau, cho rằng đầu Vưu Ba có vấn đề.
Có người nói: "Sao lại có mèo trong phòng được? Đại ca, anh gặp ác mộng sao?"
Vưu Ba tức giận ném gối xuống đất, "Tao bảo tìm thì chúng mày tìm! Nói lắm thế!"
Mấy người bật đèn lên lục tung mọi ngóc ngách trong phòng Vưu Ba để tìm con mèo kia.
Nhưng bọn họ chẳng tìm được cái gì cả.
Một tên đàn em đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, thấy cửa sổ có một khe hở bèn hỏi: "Đại ca, buổi tối anh có mở cửa sổ không? Hay là nó chạy ra ngoài bằng cửa sổ rồi?"
Vưu Ba cũng không rõ lắm.
Anh ấy bóp trán mình, cảm thấy con mèo kia rất kỳ lạ.
Vừa nãy mặc dù tối nên không thấy rõ nhưng trong lòng cảm thấy đó chính là con mèo cào mặt mình lần trước.
Không thể hiểu được mà, lai vô ảnh, khứ vô hình(*).
(*) Lai vô ảnh, khứ vô hình: Đến không thấy bóng, đi không thấy hình.
Vưu Ba rùng mình một cái, "Tao muốn đổi phòng."
Tuy đổi phòng nhưng đêm đó Vưu Ba vẫn không thể ngủ ngon được, liên tiếp gặp ác mộng.
Đáng sợ nhất là mơ thấy một con mèo ngồi trên bệ cửa sổ nhìn anh ấy.
Anh ấy ngồi dậy, con mèo nhảy lên mặt anh ấy.
Chỉ vậy thôi đã dọa Vưu Ba tỉnh cả ngủ.
Mấy ngày sau, Vưu Ba nhận được điện thoại của Lý Trăn Nhiên, mời anh ấy ra ngoài nói chuyện.
Lúc bắt đầu Vưu Ba không để tâm, định từ chối anh.
Sau đó, Lý Trăn Nhiên nói: "Anh có muốn một tuyến đường buôn lậu ô tô ở Nam Hải không?"
Vưu Ba sửng sốt, "Cậu nói cái gì?"
Lý Trăn Nhiên cười một tiếng, "Vưu tổng, ra ngoài nói chuyện."
Bệnh của Lý Giang Lâm không đỡ hơn mà ngày càng thêm nặng.
Lý Trăn Thái ngồi ở mép giường đọc cho ông nghe các đề xuất thu mua bốn nhà máy sản xuất đồ nội thất mà Vưu Ba đưa cho anh ta.
Lý Giang Lâm nằm trên giường nhắm mặt lại, đôi môi khô khốc vì sốt, sắc mặt đỏ bừng bất thường, không biết có nghe được những gì Lý Trăn Thái nói không.
Sau khi đọc xong, Lý Trăn Thái đặt bản kế hoạch sang một bên, nói với Lý Giang Lâm: "Bố, con thấy dự án hợp tác này rất có giá trị.
Bố thấy thế nào?"
Lý Giang Lâm suy yếu mở mắt nhìn anh ta.
Lý Trăn Thái đưa bản hợp đồng đến trước mặt ông cùng một cái bút, "Bố, đây là hợp đồng bảo lãnh, bố ký trước đi."
Cầm bút trong tay, Lý Giang Lâm chậm chạp không hạ bút.
Lý Trăn Thái ngồi bên giường bỏ ống hút vào cốc nước, đưa cho ông uống một ngụm.
Lý Trăn Thái: "Đây là đầu tư, đồng thời cũng giải quyết xong vấn đề của Lão Tam.
Lần hợp tác này mà thành công, Lão Tam cũng không cần trốn đông trốn tây ở bên ngoài nữa, nó có thể về thăm bố.
Con cũng sẽ bảo Lão Nhị về, bố đừng giận nữa, được không?"
Lý Giang Lâm chớp mắt, tựa hồ không thấy rõ nội dung của bản hợp đồng.
Lý Trăn Thái ân cần nói: "Con đọc cho bố nghe."
Có lẽ Lý Giang Lâm không muốn nghe, ông lắc đầu.
Tay nắm chặt cái bút có hơi run ký tên vào cuối bản hợp đồng.
Sau đó, ông nhắm mắt lại, nằm ngửa ra.
Cái bút cũng rơi xuống đất.
Lý Trăn Thái vừa lòng nhìn bản hợp đồng đã ký, nói: "Bố nghỉ ngơi cho tốt, con bảo bác sĩ Lưu kê cho bố thuốc hạ sốt."
Nói xong, Lý Trăn Thái cầm bản hợp đồng đi ra ngoài.
Anh ta bước ra khỏi phòng, vừa bảo bác sĩ và hộ lý đi vào chăm sóc Lý Giang Lâm vừa để ý đến Chu Khải ngồi ở ghế sofa chơi điện thoại.
Thấy anh ta đã đi ra, Chu Khải ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy trên tay Lý Trăn Thái cầm một bản hợp đồng, nói: "Lừa được bố rồi? Chúc mừng."
Lý Trăn Thái cũng không giấu diếm, cười cười đi đến trước mặt Chu Khải, "Không phải cậu hận ông ta à? Tôi thế này coi như là trả thù cho cậu."
Chu Khải khó hiểu nhìn anh ta, "Ai nói tôi hận ông ấy?"
Lý Trăn Thái: "Nếu không hận thì tại sao lại lấy mẫu cho tôi để tôi làm xét nghiệm ADN của ông ta và Lão Tứ? Cậu biết rõ kết quả của điều này sẽ là một đả kích với ông ta."
Chu Khải: "Tôi không muốn ông ấy dễ chịu nhưng không có nghĩa là tôi hận ông ấy.
Nhưng là anh, bên cạnh ông ấy hiện tại chỉ có một mình anh, Vận Lâm cũng đã giao cho anh, anh vậy mà còn lừa ông ấy.
Anh nói thử xem đầu anh có vấn đề không?"
Vẻ mặt Lý Trăn Thái có hơi tức giận, "Một ngày ông ta chưa lập di chúc, Vận Lâm sẽ rơi vào tay ai? Ông ta sẽ đưa Vận Lâm cho tôi, cậu chắc chắn? Hay là ông ta đang chờ Lão Nhị quay đầu?"
Lý Giang Lâm nắm cổ phần lớn nhất của Vận Lâm, tổng cổ phần của ba anh em họ còn không bằng ông.
Nếu di chúc của Lý Giang Lâm chuyển tất cả cổ phần cho Lý Trăn Nhiên, vậy thì đây là khoảng thời gian cuối cùng Lý Trăn Thái nắm giữ Vận Lâm.
Đột nhiên Chu Khải co cả hai chân lên ghế sofa, ôm đầu gối hỏi Lý Trăn Thái: "Ông ấy...!sắp chết sao?"
Lý Trăn Thái nghê vậy sắc mặt dịu đi phần nào, nói: "Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Bố sẽ sống lâu trăm tuổi." Nói xong, anh ta cầm lấy áo khoác treo sau cửa, "Tôi phải về công ty để chuẩn bị cho cuộc họp Hội đồng quản trị vào ngày mai."
Chu Khải ngồi ôm đầu gối không nhúc nhích.
Sau khi Lý Trăn Thái mở cửa ra ngoài, anh ta thấy dì Vương đứng ở nhà ăn.
Dì Vương nhìn bọn họ chằm chằm, nước mắt sắp chảy ra.
Cuối cùng dì vội vàng đi đến cạnh sofa, nhấc điện thoại gọi cho Lý Trăn Nhiên.
Tiếc là điện thoại không liên lạc được, dì bấm một dãy số khác, gọi cho con mình.
Trong lúc chờ điện thoại kết nối, dì lẩm bẩm mãi, "Các con sao có thể như vậy chứ?" Dì vừa nói, Chu Khải thấy nước mắt của dì rơi xuống.
Cuộc họp Hội đồng quản trị Vận Lâm.
Lý Trăn Thái phấn chấn đứng trước tấm gương to trong phòng nghỉ sửa lại cà vạt.
Trợ lý Cao Kỳ giúp anh ta sắp xếp tài liệu cho cuộc họp ở bên ngoài.
Cái gọi là công ty của Vưu Ba thực chất là một công ty vỏ bọc mà Lý Trăn Thái nhờ Nhạc Tử Giai đứng tên hợp tác với Vưu Ba, tính toán mượn sự bảo lãnh của Vận Lâm để bòn rút tiền.
Nếu có đủ thời gian, Lý Trăn Thái còn muốn đào rỗng Vận Lâm để bỏ vào công ty của mình.
Cho đến bây giờ, anh ta vẫn tin vào tất cả của Vận Lâm.
Lý Giang Lâm sẽ không để lại Vận Lâm cho anh ta, thay vì chờ đợi phán quyết trong thấp thỏm bất an, anh ta nên vì bản thân mình mà đưa ra quyết định càng sớm càng tốt.
Nhưng mọi thứ lại quá dễ dàng hơn anh ta tưởng.
Không nghĩ đến Lý Giang Lâm sẽ bệnh mãi như thế, kế hoạch hoàn hảo ban đầu cũng lược đi một vài bước.
Lý Trăn Thái hít sâu một hơi, nói với Cao Kỳ: "Chuẩn bị họp." Sau đó, anh ta dẫn đầu đi vào phòng họp.
Nếu bây giờ anh ta đã là Chủ tịch của công ty thì người đến cuối cùng tất nhiên là anh ta.
Thư ký ban giám đốc mở cửa phòng giúp anh ta, Lý Trăn Thái ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi vào.
Người đầu tiên anh ta nhìn thấy là Lý Trăn Nhiên ngồi ở hàng ghế đầu.
Bước chân Lý Trăn Thái hơi chững lại, "Lão Nhị?" Nói xong, anh ta thấy cả người ngồi bên cạnh Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Tự cười, "Anh cả."
Lý Trăn Thái cố gắng bình tĩnh đánh giá hai người, "Hai đứa về lúc nào?"
Lý Trăn Nhiên đợi Lý Trăn Thái ngồi xuống ghế Chủ tịch mới nói: "Họp Hội đồng quản trị, với tư cách là Giám đốc và cổ đông, bọn em không thể có mặt sao?"
Đôi tay Lý Trăn Thái đặt trên mặt bàn, các ngón tay