Editor + Beta: Thất Tử - 02/04/23
Sáng hôm sau, Chu Khải được người làm vườn phát hiện.
Cả người gã lạnh ngắt, nhưng may là tay bị trói không chặt, không chảy máu.
Dì Vương hoảng sợ hỏi gã đã có chuyện gì xảy ra.
Gã không chịu nói, còn bảo sức khỏe Lý Giang Lâm không tốt, đừng kinh động đến ông.
Vốn dĩ lúc đó Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự không ở nhà, mấy người làm tự rỉ tai nhau thì thầm to nhỏ, nói có phải Chu Khải tự trói mình lại không, có bệnh thần kinh.
Lý Trăn Nhược tưởng gã sẽ gọi người đến nhưng không ngờ lại tự mình chịu đựng cả đêm.
Sáng hôm sau, Chu Khải vừa lấy giấy lau nước mũi vừa nhìn lục tung nhà họ Lý từ trên xuống dưới, ngay cả phòng của Lý Giang Lâm cũng xông vào tìm.
Lý Giang Lâm vừa mới ăn sáng xong, ông mở mắt nhìn gã hỏi: "Làm cái gì?"
Chu Khải khịt mũi, nói: "Tôi tìm đồ, ông cứ ngủ đi." Nói xong, gã ngồi xổm cạnh giường Lý Giang Lâm, kéo phần ga giường thừa ra nhìn vào gầm giường.
Vẫn là không tìm thấy gì.
Hôm nay gã có hỏi bảo vệ ở cổng, xác thật là không có người ra vào, ngay cả xe cũng không có.
Gã bắt đầu lục lọi nhà họ Lý, cố gắng tìm một người.
Thậm chí, gã còn bảo mấy dì dọn dẹp mở cửa tất cả các phòng khóa kín cho gã nhìn một cái.
Lục tung mọi ngóc ngách rồi cũng không thấy, gã hoài nghi liệu rằng trên thế giới này có pháp thuật không?
Sau đó, gã nói bảo vệ mở camera giám sát.
Vừa xem camera vừa ăn sáng, cả đêm qua không có người vào nhà họ Lý.
Chu Khải không thể hiểu được.
Rốt cuộc thì thằng nhóc kia đã đi đâu?
Tiếp đó, gã dò xét từng người làm, tự hỏi trên đời này có thuật dịch dung không?
Lý Trăn Nhược lười biếng nằm trên tay vịn ghế sofa.
Cậu đang nghĩ sao Lý Trăn Nhiên còn chưa về.
Từ tối hôm qua, từ miệng Chu Khải ít nhiều gì cũng đã biết được một chút, chẳng qua cậu chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.
Chân chính nghe được những cái đó từ gã, trong lòng cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Hơn nữa, tối qua ngủ không ngủ ngon, hôm nay mèo chẳng có tinh thần gì cả.
Lý Trăn Nhược ngáp một cái.
Cả buổi sáng, cậu nhìn Chu Khải lắc lư trước mặt với cái mũi đỏ bừng.
Biết Chu Khải nghĩ cái gì, nhưng thú vị ở chỗ Chu Khải có nghi ngờ trên đời này có ma cũng không tin được rằng cậu chỉ là một con mèo.
Cái thân phận này thật sự rất tiện.
Cậu lại ngáp một cái, nằm nghiêng người.
Lật người không cẩn thận bị rơi khỏi sofa, cậu cứ thế mà nằm bẹp trên thảm, không muốn đứng lên.
Mãi đến tầm giữa trưa, dì Vương nhận điện thoại.
Hình như là Lý Trăn Nhiên gọi đến.
Lý Trăn Nhược đang nằm trên thảm đứng dậy, chạy đến cạnh chân dì, ngẩng đầu kêu meo meo.
Dì Vương vừa gật đầu vừa "Này" một tiếng, muốn Lý Trăn Nhược im lặng.
Điện thoại ngắt, dì Vương nói: "Chủ của con không về ăn cơm đâu.
Việc của nó quá nhiều, chắc là còn tăng ca thêm vài ngày nữa.
Nó bảo con ngoan ngoãn ở nhà đợi."
Lý Trăn Nhược buồn thiu.
Cậu biết Lý Trăn Nhiên không thể thoát khỏi công việc được, nói không chừng còn có thể tăng ca thêm mấy ngày nữa.
Nhưng không làm gì mà chỉ ngồi ở nhà đợi, cậu rất là khó chịu.
Vì thế, ăn cơm trưa xong, Lý Trăn Nhược bôi dầu vào chân chạy mất hút.
Hai ngày nay Lý Trăn Nhiên bận đến nỗi chân không chạm đất.
Ngay cả Lý Trăn Tự tăng ca hai ngày cũng không chịu nổi nữa, lớn tiếng chửi bới trong văn phòng.
Lúc Lý Trăn Nhược đi vào văn phòng, Lý Trăn Nhiên không ngẩng đầu lên, cứ nghĩ là Hoa Nghị Bang đi vào.
Cho đến khi Lý Trăn Nhược đặt mông ngồi lên bàn làm việc, một chân đã cởi giày đạp lên vai anh.
Lý Trăn Nhiên ngẩng đầu cười với cậu: "Đừng nháo."
Thấy trên bàn làm việc của anh đặt một chồng tài liệu cao ngất, ly coffe đặt bên cạnh trống rỗng.
Anh vẫn ăn mặc chỉnh tề nhưng sắc mặt lộ ra chút mệt mỏi, chân cậu đẩy nhẹ vai anh, "Mệt lắm sao?"
Lý Trăn Nhiên túm lấy chân cậu, "Không sao.
Nếu muốn tiếp quản một lần nữa thì phải dọn dẹp cái đống lộn xộn này.
Để người làm hộ, anh không yên tâm."
Chân Lý Trăn Nhược di chuyển xuống, đạp lên ngực anh.
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Sao? Đến kỳ động d*c hả?"
Lý Trăn Nhược không thu chân lại, chỉ nói: "Em giúp anh."
Ngồi xem tài liệu với Lý Trăn Nhiên cả một buổi chiều, Lý Trăn Nhược sắp xếp những gì liên quan đến dự án phía tây đâu ra đấy rồi nói lại cho Lý Trăn Nhiên nghe trọng điểm, đỡ mất công anh phải đọc lại lần nữa.
Mất thời gian!
Lý Trăn Nhiên quay đầu lại nhìn lần nữa, Lý Trăn Nhược đã ngủ rồi.
Anh buông tài liệu xuống, bước tới ôm Lý Trăn Nhược lên.
Trên đường đi, Lý Trăn Nhược tỉnh, mờ mịt nhìn anh, "Xong rồi?"
Lý Trăn Nhiên đặt cậu lên giường trong phòng nghỉ, nói: "Em ngủ một lát đi.
Chút nữa anh gọi cơm cho em."
"Ừm." Lý Trăn Nhược đáp lại, kéo chăn đắp lên người.
Lý Trăn Nhiên đi ra ngoài.
Tay chuẩn bị đóng cửa, điện thoại vang lên.
Anh cầm điện thoại nhận cuộc gọi, đi ra bàn làm việc ngồi xuống.
Lý Trăn Nhược hơi tỉnh ngủ, nghe được Lý Trăn Nhiên nói một câu: "Anh ta đi gặp hai người kia?"
Sửng sốt một chút, Lý Trăn Nhược ngồi dậy.
Lý Trăn Nhiên nói tiếp: "Theo dõi anh ta cẩn thận, đặc biệt tìm người đi theo đôi vợ chồng kia.
Xem thử xem có cách nào cài định vị lên người bọn họ không, đừng để bị phát hiện."
Lý Trăn Nhược xuống giường, mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhiên vẫn đang nói chuyện, quay đầu liếc cậu một cái, nói với người bên kia điện thoại: "Cậu để ý cho kỹ, nếu có chuyện gì thì báo cảnh sát."
Đợi Lý Trăn Nhiên cúp điện thoại, Lý Trăn Nhược hỏi anh: "Là chuyện của Lý Trăn Thái sao?"
Lý Trăn Nhiên giơ một chân dài lên, xoay ghế về Lý Trăn Nhược, nói: "Bố mẹ ruột của anh ta tìm được anh ta."
Lý Trăn Nhược ngơ ngác, hỏi: "Anh bảo báo cảnh sát là có ý gì?"
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày, "Anh chỉ là có chút lo lắng."
"Ý anh là?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Chúng ta không biết Lý Trăn Thái biết bao nhiêu về chuyện này.
Đến bây giờ, nếu anh ta vẫn cho mình là con ruột của Lý Giang Lâm, hoặc là chính anh ta cũng không biết mình có phải con ruột của Lý Giang Lâm hay không, lấy độ tàn nhẫn của anh ta, chắc chắn sẽ ra tay với bố mẹ ruột của mình."
Lý Trăn Nhược nhịn không được nói: "Anh cảm thấy khả năng này sẽ xảy ra?"
Lý Trăn Nhiên nhẹ giọng nói: "Anh không chắc lắm.
Nhưng bọn họ tìm được Lý Trăn Thái là do anh dẫn đường, anh không thể để bọn họ xảy ra chuyện bất trắc gì.
Cho nên anh mới bảo người trông coi kỹ."
Lý Trăn Nhược nghĩ nghĩ, nói: "Bọn họ ở đâu?"
Lý Trăn Nhiên đứng lên, "Em muốn làm gì?"
Lý Trăn Nhược: "Em muốn đi xem."
Lý Trăn Nhiên kéo tay cậu, "Không cần lo lắng.
Ngoan, nghe lời anh."
(Thề chứ, t thích nghe mấy anh công nói từ ngoan này lắm lun.)
Ném công việc sang một bên, Lý Trăn Nhiên tự mình lái xe đưa Lý Trăn Nhược đi.
Trên đường đi, anh nhận được điện thoại, nói rằng Lý Trăn Thái đã đưa đôi vợ chồng đi.
"Đưa đi?" Lý Trăn Nhiên hỏi, "Đi đâu?"
Người bên kia nói: "Hướng đi là ngoại ô.
Vừa nãy tôi bị đèn đỏ chặn lại nên đã mất dấu, nhưng định vị vẫn ở trong túi áo người vợ vẫn đang di chuyển."
Lý Trăn Nhiên nói: "Báo cảnh sát đi.
Gửi địa chỉ cho tôi."
Lý Trăn Nhược có hơi lo lắng, "Lý