Editor + Beta: Thất Tử - 04/04/23
Biết mình bị nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của Lý Trăn Nhược là quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nghĩ: Mặt to xấu thật!
Cậu chạy như điên về cuối hành lang.
Sau khi nhảy lên cửa sổ mới phát hiện ra người đàn ông kia không đuổi theo, cậu quay đầu lại nhìn, thấy gã đứng ở cửa nhìn cậu không nhúc nhích.
Xuất phát từ sự mẫn cảm của một kẻ liều mạng, thấy bên ngoài có tiếng động, phản ứng đầu tiên là có người.
Khi đuổi đến nơi, gã ta mới phát hiện ra là một con mèo, không có người khác.
Lý Trăn Nhược nhìn thẳng gã một lúc, giả vờ meo một tiếng.
Gã ta nhìn cậu một lúc rồi đi về phòng.
Lý Trăn Thái hỏi: "Thế nào?"
Gã ta nói: "Không có gì, chỉ là một con mèo mà thôi."
"Mèo?" Không biết vì sao, Lý Trăn Tự có vẻ nhạy cảm với mèo nên đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Trăn Nhược nghe được động tĩnh, tự hỏi liệu mình có nên tránh đi không? Nhưng cảm thấy rằng nên để anh ta nhìn thấy mình, một bộ lông đen này chẳng thể khiến anh ta hoài nghi được.
Chỉ là sau khi Lý Trăn Thái đi ra, cậu vẫn hơi chột dạ quay đầu đi, không để anh ta thấy mặt mình.
Lý Trăn Thái thấy một con mèo đen ngồi trên bệ cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cảm thấy mình nghĩ quá, quay người về phòng, anh ta nói: "Mặc kệ thế nào, trước cứ đưa bọn họ đi.
Cậu cũng biết hiện tại tôi và gia đình có xích mích, càng không thể để bọn họ làm rối hơn nữa."
"Người trong nhà?" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Hai người ở dưới kia mới là người nhà của anh nhỉ?"
Lý Trăn Thái bực bội, "Bớt nói nhảm lại!"
Gã ta nói: "Được rồi, chuẩn bị một cái xe, tôi dẫn họ đi trước.
Chúng ta sẽ liên lạc lại sau."
Lý Trăn Thái đáp: "Được, tôi gọi người lái xe đến đây."
Lý Trăn Thái gọi người lái xe đến.
Kết thúc cuộc nói chuyện, người đàn ông kia đi xuống tầng.
Lý Trăn Nhược trốn sau cánh cửa của phòng bên cạnh, do dự có nên đi theo người đàn ông kia không, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Lý Trăn Thái đi đến cầu thang nhìn xuống dưới.
Lý Trăn Nhược nghe được Lý Trăn Thái gọi điện thoại.
Giọng của anh ta hạ đến mức nhỏ nhất có thể, may là tai mèo thính, nếu không thì không thể nghe được rõ ràng anh ta nói cái gì.
Lý Trăn Thái nói với người bên kia đầu điện thoại, "Động tay với phanh xe..." Thanh âm anh ta căng thẳng, gần như run rẩy, nói ngay sau đó, "Không được, phanh không được.
Cài bom là tốt nhất!"
Lý Trăn Nhược không nghe được người bên kia nói cái gì.
Nhưng Lý Trăn Thái lại thấp giọng lo lắng, "Tại sao không được? Chỉ cần có tiền, có cái gì mà không thể làm được chứ? Tôi cho cậu thời gian, tối nay chỉ có thể đến đây! Lát nữa cậu gọi lại cho tôi, nói rằng xe có vấn đề, cần đổi xe.
Rồi cho nổ ở trên đường là được!"
Lý Trăn Nhược sững sờ.
Cậu không ngờ Lý Trăn Thái lại tàn nhẫn đến mức độ này, ngay cả người làm việc cho mình cũng không buông tha.
Hô hấp Lý Trăn Thái nặng nề, dồn dập nói: "Bất kể dùng cách nào, tôi muốn những người trên cái xe đó đều chết hết! Cậu liệu mà làm đi."
Anh ta cúp máy, dựa vào tường một lát để bình tĩnh lại rồi mới xuống tầng.
Hai vợ chồng ngồi trên ghế sofa thấy anh ta xuống thì đứng lên, ánh mắt lo sợ.
Lý Trăn Thái vô cảm nói: "Tôi nghĩ rằng hai người nhận lầm rồi.
Tôi không phải người mà hai người nói."
Hai vợ chồng khẩn trương, người vợ nói: "Thật sự, chúng tôi..."
"Đừng nói nữa!" Lý Trăn Thái cắt ngang lời bà, "Tôi đã gọi xe rồi.
Tối nay đưa hai người về nhà, không cần nói nhiều!"
Lý Trăn Thái nhìn hai người bằng ánh mắt hung ác.
Bà còn muốn nói gì đó nhưng bị chồng kéo một cái, hai vợ chồng liếc nhau, cùng im lặng.
Lý Trăn Nhược trốn ở góc cầu thang nhìn bọn họ.
Trong mắt đôi vợ chồng kia có bao nhiêu thất vọng và đau đớn.
Năm đó bọn họ vứt bỏ đứa con trai này, bây giờ nó đã trưởng thành, muốn nhận thân với đứa con trai 30 năm không gặp, nghĩ cũng quá đẹp rồi.
Lý Trăn Thái không nhận họ cũng dễ hiểu thôi, Lý Trăn Nhược hoàn toàn lý giải được.
Nhưng mà giết người diệt khẩu, cậu chỉ có thể nói anh ta quá tàn độc.
Trong phòng khách, hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Ban đầu nói những chuyện không liên quan, sau đó người đàn ông cao gầy đã nói chuyện với Lý Trăn Thái ở trên tầng nói: "Sao xe chưa đến?"
Lý Trăn Thái hơi nhíu mày, "Tôi gọi hỏi lại."
Anh ta đứng lên làm bộ muốn đi gọi điện thoại, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Người đàn ông đứng dậy hỏi: "Xe đến rồi?"
Sắc mặt Lý Trăn Thái khẽ biến.
Theo lý thuyết mà nói, xe chưa thể đến ngay lúc này được.
Lý Trăn Nhược nhịn không được thò đầu ra, chẳng lẽ cảnh sát đến? Lại nghĩ, thôi xong, Lý Trăn Nhiên phỏng chừng không biết Lý Trăn Thái không muốn động thủ, cũng không có ý định xé rách mặt với hai vợ chồng nên cảnh sát đến vào lúc này chẳng có tác dụng gì.
Quả nhiên, Lý Trăn Thái đi mở cửa, thấy người mặc đồng phục cảnh sát, hỏi: "Các anh đang làm gì ở bên trong?"
Lý Trăn Thái bình tĩnh đáp: "Cảnh sát? Có chuyện gì sao?"
Cảnh sát nói: "Có người gọi điện thoại báo với chúng tôi rằng ở đây có người bị bắt cóc."
Lý Trăn Thái nghe vậy nhíu mày, quay đầu nhìn mấy người trong phòng khách, "Mấy người ai báo cảnh sát?"
Hai người đàn ông lười biếng đáp: "Ai báo cảnh sát?"
Cảnh sát nhìn đôi vợ chồng già, quần áo của bọn họ không hợp với những người con lại, hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Hai vợ chồng liếc nhau, cùng lắc đầu.
Cảnh sát cau mày, nói có người gọi cảnh sát bừa bãi, muốn đăng ký thông tin hộ khẩu.
Lý Trăn Thái cười, "Anh cảnh sát có lẽ hiểu lầm rồi, có thể là chỗ nào đó gần đây, mấy anh em chúng tôi dẫn theo bố mẹ đến đây nghỉ dưỡng.
Nào có chuyện bắt cóc."
Sau đó, anh ta đưa cho cảnh sát một điếu thuốc, thì thầm một lúc, cảnh sát kia mới đi.
Chờ cảnh sát đi rồi, sắc mặt Lý Trăn Thái thay đổi đóng sầm cửa lại.
Anh ta tận lực khắc chế không tức giận với vợ chồng già