Cả đêm Gemini ngủ ngoài sofa không có một tí thoải mái nào, không thể lăn lộn xoay người được nên chỉ ngủ đúng duy nhất một tư thế suốt cả đêm. Giờ tỉnh dậy lưng hắn đau kinh khủng, còn đau hơn hôm qua gấp đôi.
Hắn đỡ cái lưng như sắp gãy của mình lên phòng thay đồ chuẩn bị đi làm, vừa bước vào đã thấy chăn gối rơi lung tung khắp dưới sàn, Fourth thì co ro nằm ở góc giường, điều hoà vẫn cứ để mười sáu độ suốt cả đêm.
Bình thường hắn sẽ là người nửa đêm tỉnh dậy tăng nhiệt độ điều hoà lên cho cậu đỡ lạnh, hôm qua hắn xuống phòng khách ngủ, thế nên cũng quên mất việc này. Để cả đêm nhiệt độ như vậy khéo cậu lại cảm lạnh mất. Mà sáng nay Fourth cũng không gọi hắn dậy như bao ngày, hắn cảm thấy có chút không được vui cho lắm, hôm nay sẽ là một ngày dài nữa đây.
Gemini cúi xuống nhặt chăn gối lên, tiện tay đắp chăn cho cậu, đồng thời tắt điều hoà, bật quạt xong mới yên tâm vào phòng tắm chuẩn bị.
Mười lăm phút sau chỉnh tề âu phục đi ra, Fourth vẫn còn chưa chịu dậy. Gemini đi tới kiểm tra xem cậu có cảm lạnh hay lên cơn ốm gì không, thấy nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, không có dấu hiệu sốt hắn mới thực sự yên tâm tới công ty.
Nói giận thì giận vậy thôi chứ thương thì vẫn thương. Đêm qua nằm ngủ một mình hắn cũng cô đơn lắm, nhưng một phần do bản thân cứng đầu, phần còn lại là hắn sợ Fourth vẫn còn chưa hết dỗi hắn, thế nên mới không chịu lên phòng ngủ cùng cậu.
Lúc Fourth tỉnh giấc cũng đã là gần trưa, cả đêm hôm qua một mình quậy tung trong phòng, tờ mờ sáng mới chợp mắt được nên ngủ tới tận bây giờ. Gemini đã đi làm từ lâu rồi.
Cậu thấy ở trong nhà ngột ngạt khó chịu, đành rủ Alan ra ngoài chơi cùng cho đỡ bức bối. Từ trước đến nay Fourth gặp chuyện cũng đều chỉ có duy nhất Alan bên cạnh an ủi, đưa cậu đi ăn, đi chơi, rồi giúp cậu quên đi tiêu cực. Số lần mà cậu gặp chuyện buồn là rất ít, bởi vì đó giờ mối quan hệ cùng Gemini vẫn luôn vô cùng tốt đẹp. Nhưng lần này cậu giận hắn thật rồi, giận tới nỗi chỉ muốn tránh xa hắn, càng xa càng tốt mà thôi.
Fourth không có nhiều bạn, mỗi lần gặp chuyện khó khăn cũng chả biết phải tâm sự cùng ai, chỉ có mỗi Alan là chịu kiên nhẫn nghe và đưa ra phương án giải quyết cho cậu. Lần này cậu giận người yêu, chỉ biết tìm tới Alan giãi bày tâm tình thôi.
"Alan, tao gặp mày được không, cùng ra ngoài chơi đi."
"Sao hôm nay lại chủ động rủ trước vậy? Gemini chịu cho mày chơi với tao rồi hả, hay gặp chuyện gì rồi?"
"Thích thì rủ được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho tao hai mươi phút."
Alan rất đúng giờ, nói hai mươi phút thì sẽ là hai mươi phút. Ngay sau đó anh đã có mặt tại nhà đưa cậu đi dạo vài vòng công viên cho thư giãn chứ chưa cần Fourth phải kể, anh cũng biết rõ cậu gặp chuyện gì đó rồi. Bởi vì cậu không giỏi giấu giếm cảm xúc, nên luôn luôn vô tình để người khác thấy được.
Thấy Fourth cứ cúi gằm mặt nhìn đường không chịu nhìn anh, cũng không chịu nói chuyện, Alan mới hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì."
"Đến tao mà mày cũng giấu, chỉ có những người ngu ngốc mới không thấy mày thực sự có vấn đề thôi, và tao không phải một thằng ngu đâu."
Biết là bản thân không thể giấu được anh, Fourth mới đành phải gián tiếp thừa nhận.
"Mày có thể cho tao lời khuyên không?"
"Được, nhưng mà về chuyện gì?"
Fourth dường như có nơi để trút hết mọi muộn phiền, lại còn là Alan rất đáng tin cậy nên cậu rất thành thật tâm sự với anh về tất cả mọi chuyện mà cậu và Gemini đang xích mích. Anh cũng rất chăm chú lắng nghe, mỗi câu cậu nói xong đều ậm ừ tỏ vẻ đã hiểu.
"Đấy, mày xem, Gem thật sự rất cứng đầu..."
Alan len lén nhìn biểu cảm của cậu, che giấu đi một cái nhếch môi.
"Chắc là Gemini cuồng công việc thôi, lại yêu mày như thế nên mới—"
"Mày là bạn tao, mày không cần bênh Gemini làm gì, rõ ràng anh ấy sai mà!" Fourth hậm hực chặn họng anh.
"Ừm, vậy mày đúng được chưa?"
"Chẳng có chút thành thật nào cả." Fourth bĩu môi.
Alan đành phải nói vài câu để cậu hài lòng: "Cậu ta sai quá sai luôn, tại sao lại không nghe lời mày chứ! Còn ương bướng cố chấp, thế này là phải bỏ... à nhầm, thôi không có gì đâu, tao đùa thôi. Rồi Gemini sẽ hiểu ra thôi mà. Mày đừng nên vì những chuyện không đâu này làm cho bản thân trở nên tiều tuỵ, sẽ rất xấu đấy."
Alan vội xua tay khi Fourth nhìn anh với ánh mắt khó chịu sau câu nói anh vô tình thốt ra là cậu hãy bỏ Gemini đi. Nhưng thú thực nhiều lúc cậu cũng không chịu được tính tình của hắn, hắn lúc nào cũng tự cho là mình đúng, còn cậu thì sai. Thế nên đôi khi phương án chia tay cũng đã từng nhảy số trong đầu Fourth một thoáng chốc cả hai cãi nhau, kể cả cậu không bao giờ nghĩ cả hai sẽ đường ai nấy đi như vậy. Chỉ là những lúc ấy giận quá mất khôn nên nghĩ vớ vẩn thế thôi.
"Giờ mày tính sao?"
"Chiến tranh lạnh rồi."
"Mày đang gặp khó khăn thế này, nên tìm gặp mẹ mày tâm sự chuyện tình trường thì hơn..."
Fourth kinh hãi, đang lúc rối hơn tơ vò thế này mà Alan lại nhắc đến mẹ cậu làm cậu càng thêm khó chịu. Rốt cuộc ra ngoài đi dạo tâm trạng của cậu cũng chẳng khá hơn chút nào, ngược lại còn tệ hơn nữa.
"Không, tao sẽ không gặp lại bà ấy đâu."
"Sao vậy? Chẳng phải con cái khi gặp chuyện đều trở về với bố mẹ mới là yên bình nhất sao?"
Cậu nghe anh nói thế liền nhớ lại cái quá khứ yên bình kia mà rùng mình một trận. Yên bình là nhốt người, yên bình là bắt người đi sao, yên bình là nỡ nhẫn tâm chia cách tình yêu của họ sao? Đấy gọi là yên bình sao? Mỗi lần cậu nhớ về Jihwa, cậu chỉ ngửi thấy toàn mùi nguy hiểm, chỉ thấy toàn là những kí ức không hề đẹp đẽ một chút nào.
"Tao và bà ấy xảy ra chút chuyện, tao không muốn gặp bà nữa."
"Mày là người hiểu chuyện mà, mày không thấy bà ấy rất biết lỗi rồi sao? Tuy tao không rõ lắm chuyện của gia đình mày, nhưng tao thấy bà ấy hối lỗi lắm rồi đấy. Mày nhìn bà ấy xem, giờ đã gầy và già đi rất nhiều rồi, bà ấy cũng chỉ vì thương con thế nên mới lỡ khiến mày tổn thương. Mày biết đấy, hổ dữ nó còn chẳng ăn thịt con, nói gì đến con người chứ?"
"Mày làm sao mà hiểu được con người bà ấy, đến tao là con ruột còn không hiểu nữa là..."
"Fourth, mày nên ý thức rằng mày sẽ không biết bao giờ là lần cuối mày và mẹ gặp nhau, mày nên biết trân trọng những giây phút có mẹ bên cạnh đi."
Alan cười nhạt: "Tao và mẹ lúc trước cũng có nhiều rắc rối, tao rất giận bà, bà đã gây ra nhiều chuyện không hay với tao, nhưng đến lúc hiểu ra tình cảm của bà ấy dành cho tao thì đã quá muộn rồi. Fourth, mày hiểu ý tao không? Tao chỉ muốn tốt cho mày, và mẹ mày cũng thế."
"..."
Nghĩ đi nghĩ lại thì lời Alan nói cũng không sai. Tình mẫu tử là một thứ tình cảm rất đỗi thiêng liêng, bố mẹ có quá đáng một chút, áp đặt