Sương Mù Amy khinh bỉ nhìn Lục Duyên:"Gia tộc Algebi mà ngươi cũng chưa từng nghe qua sao? Vậy ngươi đã từng nghe qua Chiến đế ở Thiên La chưa?"Con ngươi Lục Duyên hơi co lại.
Nơi hắn phải đến, không phải là Thiên La Chiến đế ở Thiên La thành sao?"Ngươi là con cháu của Thiên La Chiến đế sao?"Amy có chút đắc ý mở ra tay nhỏ bé, linh lực dâng lên, trên tay nàng đung đưa một dây Tử Đằng nhỏ màu tím, trông rất đáng yêu.
"Đó là ông nội của ta! Thiên La Tử Đằng, vậy mà ngươi lại không nhận ra.
Hì hì hì, thật là ngốc!"Amy lại liếc Lục Duyên, sau đó che miệng không ngừng cười.
Lục Duyên nghiêm túc nói:"Đương nhiên ta không thông minh bằng Amy đại nhân rồi"Amy càng đắc ý:"Hừ! Xem như ngươi vẫn biết nhìn! Nếu như ngươi không phải kẻ không biết chừng mực vậy ta đã để ngươi đi theo ta rồi"Lục Duyên:Chúng ta có thể đừng nói đến chuyện không biết chừng mực kia được không?Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi.
Lúc ấy hắn không nên nói với Amy cái gì mà lấy thân báo đáp.
Hiện tại Amy đã gần như hồi phục.
Nàng đứng thẳng dậy, cẩn thận vỗ sạch lớp bụi trên chiếc áo choàng màu tím và nói:"Đi thôi! Ta đã hồi phục, ngươi cũng muốn đến Thiên La thành sao? Chúng ta đi cùng nhau, Thiên La Tử Đằng của ta khống chế địch vô song, ngươi chỉ việc đi lên chém thôi!"Amy vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra và làm động tác chém người.
Lục Duyên gật đầu cười:"Được"Lục Duyên nghĩ đến điều gì đó, nhìn về nơi mà những chiến sĩ gen trước đây đã chết, một số Linh Tinh, vật liệu, thậm chí còn có một cái rìu chiến có ánh sáng xanh nhạt rơi trên mặt đất, đó là vũ khí của người đầu chó tinh nhuệ.
"Suýt thì quên"Lục Duyên mỉm cười, nhặt đồ lên.
Amy nhìn Lục Duyên nhặt đồ, trong mắt có chút tò mò:"Không phải những thứ này đều rất rẻ sao? Nhặt theo phiền phức lắm"Lục Duyên im lặng nhìn Amy.
Quả nhiên mấy đại lão này đều giống nhau, Dạ Dạ thà ăn vật liệu phổ thông còn hơn chiếm không gian, Amy lại thấy quá phiền phức.
Khi nào hắn mới có thể chê bai những vật liệu phổ thông nhặt lên phiền toái này đây.
Đáng ghét!Sau khi thu dọn đồ đạc, Lục Duyên nói:"Đi thôi"Hai người đi về phía Thiên La thành.
Vừa lúc đó, đột nhiên liền có sương mù dày đặc bay từ đằng xa tới.
Tốc độ của sương mù này cực nhanh, gần như bao phủ hai người Lục Duyên và Amy chỉ trong nháy mắt.
Sương mù dày đặc bắt đầu tuôn ra, Lục Duyên cảnh giác nhìn xung quanh.
Cho dù với thực lực hiện tại của hắn, cũng chỉ có thể nhìn rõ trong vòng 5m trong làn sương mù Ở xa hơn, hắn không thể nhìn rõ.
Sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
"Đáng chết, sương rơi rồi!"Amy đứng bên cạnh vẫn luôn đắc ý, lúc này sắc mặt cũng trắng bệch.
"Tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta cũng xui xẻo quá đi mất! Mấy năm rồi rừng rậm Mê Vụ cũng chưa có sương rơi đến một lần, cuối cùng