Lục Duyên:Hắn nhếch khóe miệng:"Ngươi đang đùa ta à?"Amy còn chưa kịp nói, sương mù đột nhiên tuôn ra.
"GRÀOI!Một tiếng gầm đáng sợ vang lên, dường như xuyên qua vô số thời không, lọt vào tai Lục Duyên.
Sắc mặt của Lục Duyên và Amy chợt biến.
Lục Duyên quay đầu nhìn về hướng tiếng gầm truyền đến, rõ ràng tầm mắt của hắn đã bị sương mù dày đặc ngăn cản, khó mà nhìn rõ khu vực ngoài năm mét.
Nhưng kỳ lạ là hắn có thể nhìn thấy rõ ở nơi sâu của sương mù dày đặc, có kim lục sắc kỳ lạ của mãnh thú đang bốc lên.
Từ hình dáng xem ra rất dài, rất lớn, nhìn qua giống như, có thể, chính là Thần long? !Da đầu Lục Duyên ngứa ran, thế nhưng không phải là truyền thuyết?Cơ thể Amy đứng bên cạnh run lên.
Nàng trốn sau người Lục Duyên, tay nhỏ nắm lấy quần áo của Lục Duyên, giọng nói có chút run rấy:"Đó, đó chính là Thần long hả? !"Lục Duyên không trả lời.
Tuy rằng không biết có đúng là Thần long hay không.
Nhưng mà loại bóng dáng cuồn cuộn trong sương mù đó, giống như một quy tắc thông thường, cho dù cách trở sương mù cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, không chút nghi ngờ, đó không phải mãnh thú bình thường.
Khí tức vô cùng mạnh mẽ đó khiến Lục Duyên có cảm giác tim như nhảy ra khỏi ngực, hô hấp cực kì khó khăn.
"Chúng ta lén lút rời đi"Lục Duyên mở miệng nói nhỏ, cho dù Thần long đang cách bọn họ rất xa, nhưng hắn vẫn sợ bị nghe thấy.
Amy lấy lại tinh thần, gật đầu nhỏ, nhìn thoáng qua chỗ Thần long ở rất xa, rụt cổ lại.
Đúng lúc này, hai người Lục Duyên và Amy trợn trừng mắt, trong mắt hiện rõ sự sợ hãi.
Thần long quay cuồng ở chỗ xa, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng của Lục Duyên và Amy, trong con ngươi màu vàng toát lên sự lạnh nhạt uy nghiêm.
Lục Duyên không biết có phải ảo giác không, hắn cảm nhận được khối lập phương tiến hoá vẫn luôn bao quanh chuỗi gen trong cơ thể đột nhiên chấn động.
Hắn còn chưa kịp nghiên cứu kĩ thì đã phát hiện sương mù xung quanh hắn và Amy đột nhiên cuồn cuộn mãnh liệt.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã chìm trong sương mù.
Toàn thân Lục Duyên đau nhói một trận, giống như bị nghiền nát.
Ý thức của hắn chìm vào bóng tối.
Khi ý thức của hắn khôi phục, hắn đột ngột ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, vậy mà bản thân lại đang nằm trên giường trong phòng.
Khắp người hắn đã thấm đẫm mồ hôi, đau đớn mãnh liệt trước đây dường như ăn sâu vào linh hồn, khiến hắn ký ức của hắn như còn mới mẻ.
Dường như cơn đau đớn vẫn đang tiếp tục.
Lục Duyên quay đầu nhìn xung quanh, cảnh sắc ngoài cửa đã tối đen rồi.
Hắn nhìn đèn neon đang nhấp nháy trong đêm khuya, lấy lại tinh thần.
Hắn ra ngoài rồi?Lần đầu tiên chết đi ra từ Khởi Nguyên Chi Địa?Lục Duyên vẫn có chút ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm đau đớn của cái chết, loại cảm giác khắc cốt ghi tâm này, hắn đoán chừng sau này cũng không thể quên được.
Có thể là bởi vì chết quá thảm.
Bị sương mù hóa đông