Mai Vũ Sâm không trả lời, thay vào đó là tiếng hít thở theo nhịp đều đặn.
Nghĩ tới câu "Tôi biết" nọ của Mai Vũ Sâm, cùng với sự thẳng thắn với tiến độ tác phẩm như sáng nay, trong đầu Bạch Tư Quân đã chắc chắn rằng Mai Vũ Sâm nói cho anh biết hắn là đồng tính luyến ái không phải vì muốn xua đuổi anh, mà hắn có ý muốn hỏi: "Tôi còn có mặt như vậy đó, cậu có đồng ý tiếp tục làm biên tập viên của tôi không?"
Thật giống như một bé mèo hoang móng vuốt sắc bén rốt cuộc đã ưng thuận theo người lạ về nhà, thế nhưng nó vẫn sợ hãi có ngày đột nhiên bị người ta vứt bỏ, cho nên trước đó đã cố ý rào trước: Tôi có hơi bị nhiều tật xấu, cậu phải biết đường liệu trước đi đó.
Đây không phải là đe dọa, trái lại, dường như là đang làm nũng vậy.
Kết quả anh lại chạy trối chết, chẳng trách lúc đó sắc mặt Mai Vũ Sâm lại khó coi phát sợ.
Bạch Tư Quân lặng lẽ giật giật khóe miệng, anh cầm một chiếc gối kê dưới đầu Mai Vũ Sâm, giải thoát cho hai chân mình.
Nhìn Mai Đại Miêu đang ngủ ngon lành trên sofa, Bạch Tư Quân muốn bưng hắn vào phòng ngủ của khách cho rồi. Nhưng anh suy nghĩ một hồi lại thôi, đầu tiên là anh không chắc mình có thể ôm hắn lên nổi không, thứ hai là bế một người đàn ông với tư thế công chúa cũng quá ư là kỳ quái.
Anh ôm chăn bông từ phòng ra cho Mai Vũ Sâm, Mai Vũ Sâm liền đổi một tư thế thoải mái, ngủ càng ngon hơn.
Bạch Tư Quân ngồi xổm xuống bên cạnh Mai Vũ Sâm, nhìn hắn một chút. Lông mi Mai Vũ Sâm dài ghê, lại còn rất dày nữa chứ, ma xui quỷ khiến thế nào anh đưa ngón trỏ ra chạm vào, vừa xong tức khắc nhận ra mình như tên biến thái, vội chạy biến vào phòng ngủ.
Phòng cho khách không có nhiều chăn, Bạch Tư Quân đắp bằng áo khoác tạm một đêm, Lúc anh tỉnh lại, áo khoác trên người chẳng biết đã đổi thành chăn bông từ lúc nào.
Anh ra phòng khách, tầng một không còn một ai.
Trong đầu chợt hiện ra suy nghĩ, Bạch Tư Quân rón rén đi lên tầng hai, kề sát tai vào thư phòng nghe ngóng. Quả nhiên, Mai Vũ Sâm đang gõ chữ.
Anh hơi vui vui rồi, nhưng lại nghĩ tiếp, lỡ đâu Mai Vũ Sâm lại đang viết truyện sếch thì sao?
Lần này, anh đưa tay gõ cửa một cái.
Phía trong nhanh chóng truyền ra giọng của Mai Vũ Sâm: "Vào đi."
Bạch Tư Quân mở cửa, ló đầu vào: "Tôi mua bữa sáng, anh muốn ăn gì?"
Mai Vũ Sâm giương mắt nhìn anh, đáp lời: "Sandwich."
"Được." Bạch Tư Quân nói xong, định khép cửa lại, nhưng lại nghĩ đến nghi vấn chưa được giải đáp trong đầu, vì vậy đẩy cửa ra thêm một xíu, kiên trì nói vào trong: "Anh đang viết gì vậy?"
Nghi ngờ của Bạch Tư Quân rõ như mặt trời ban trưa, hắn dừng tay, nhẹ giọng đáp: "Ừm —— viết tới đoạn tôi lột sạch quần áo cậu rồi trói cậu lên giường."
Mặt Bạch Tư Quân lập tức đen kịt lại, Mai Vũ Sâm cười khẽ một tiếng, nói tiếp: "Tôi đang viết phác thảo nội dung, không viết cậu."
"Phác thảo?" Bạch Tư Quân đơ người, "Lần này là cho sách mới sao?"
Tiếng gõ bàn phím tiếp tục vang lên, kèm theo một tiếng trả lời của Mai Vũ Sâm: "Ừ."
Bạch Tư Quân mím mím môi, nói: "Vậy thôi không làm phiền anh nữa."
Bạch Tư Quân quen tay cầm chìa khóa, ra cửa hàng tiện lợi ngoài tiểu khu mua đồ, lúc mua sandwich còn tiện tay mua thêm một cây kem dâu.
Ảnh đại diện Wechat của Mai Vũ Sâm là hình kem ốc quế dâu tây, hơn nữa lần trước hắn kiếm cớ muốn gọi Bạch Tư Quân qua nhà cũng bảo mình muốn ăn bánh ngọt. Bạch Tư Quân bất chợt cảm thấy vị tác giả khó hầu hạ này hẳn thích ăn đồ ngọt lắm.
Khổ nỗi Bạch Tư Quân lại bỏ qua nguyên cớ khiến mình mua chiếc kem dâu này, vì thế lúc Mai Vũ Sâm đang nhìn trước ngó sau soi xét rồi hỏi anh đây là cái gì, anh còn không kịp phản ứng lại với câu hỏi vì sao lại mua cái này của hắn.
Bạch Tư Quân đáp: "Kem dâu, mua cho anh."
Mai Vũ Sâm cong cong khóe môi, hỏi: "Tôi hỏi là tại sao lại mua cho tôi?"
Đúng vậy, tại sao nhờ...
Bạch Tư Quân đột nhiên rơi vào bế tắc, anh hỏi ngược lại: "Anh không thích hả?"
"Thích." Mai Vũ Sâm đáp, "Cậu đang phát thưởng cho tôi sao?"
Lúc mua Bạch Tư Quân không nghĩ cái gì, chẳng qua thấy có lẽ hắn sẽ thích nên mua thế thôi. Bây giờ bị Mai Vũ Sâm tra hỏi, anh nhất thời hơi lúng túng.
Bởi vì dường như anh cũng có đôi chút ý muốn thưởng cho hắn.
"Thì là... thấy anh vất vả rồi." Bạch Tư Quân ấp úng.
"Cảm ơn." Trong mắt Mai Vũ Sâm chứa ý cười rất thâm nho.
Đây là lần đầu tiên anh nghe Mai Vũ Sâm nói cảm ơn với mình, anh không khỏi nghĩ hóa ra người này cũng hiểu phép xã giao đấy nhỉ.
Anh gặm một miếng sandwich, hỏi: "Anh viết khung sườn xong chưa?"
"Vẫn chưa nghĩ ra cái kết." Mai Vũ Sâm đáp, "Lần này câu chuyện mang hơi hướng khoa học viễn tưởng, khá khó viết."
Bạch Tư Quân nuốt sandwich xuống, trên mặt lại ra vẻ không thể tin nổi, anh do dự hỏi: "Thật luôn?"
"Thật luôn gì?"
"Chỉ là tôi..." Có bóng ma tâm lý, sợ anh lại viết mấy thứ linh tinh lừa gạt tôi.
Bạch Tư Quân nào dám nói suy nghĩ trong lòng mình ra, thế nhưng Mai Vũ Sâm lại như nhìn thấu tất cả, cười nói: "Làm sao, sợ tôi viết mấy thứ không thể đọc?"
Bạch Tư Quân nhỏ giọng lầm bầm: "Anh còn biết không thể đọc nữa hả?"
Bạch Tư Quân vốn chỉ thuận miệng nói đại một câu, không ngờ Mai Vũ Sâm sẽ tiếp tục: "Thật sự không đọc được? Tại sao?"
Tại sao?
"Hai người đàn ông cũng quá là kì lạ." Bạch Tư Quân nghĩ tới miêu tả kích thích kia, "Không phải quá miễn cưỡng sao?"
"Miễn cưỡng chỗ nào?"
Bạch Tư Quân xấu hổ nói: "Có phải... sẽ không đau không?"
Mai Vũ Sâm cười ra tiếng, như nghe phải chuyện rất buồn cười, hắn nói: "Cậu thử xem, biết ngay ấy mà."
Bạch Tư Quân vội vã lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không muốn thử."
Tò mò thì tò mò chứ, tự đi thử là chuyện không thể rồi, Bạch Tư Quân tự nhẩm trong lòng.
Ăn sáng xong, Bạch Tư Quân dọn bàn sạch sẽ, chuẩn bị ra về. Anh còn nhớ lần trước Mai Vũ Sâm nói anh ở lại nhà hắn, hẳn cũng không định ...
Nhưng sự thật chứng minh, anh lại đoán sai ý Mai Vũ Sâm nữa rồi.
Khi chuẩn bị về, Bạch Tư Quân