Bạch Tư Quân gọi món gà hầm ở một quán ăn gần nhà, trong lúc chờ đợi ngồi lướt Douban. Sách mới của Tề Quân được hơn tám điểm, tuy rằng số người đánh giá cho điểm không nhiều, sau này điểm có thể tiếp tục thấp xuống, nhưng tóm lại vẫn là màn mở đầu rất khá.
Màn hình đột nhiên hiện ra thông báo tin nhắn của Wechat.
[ Mưa tháng năm: Tới đây. ]
Bạch Tư Quân liếc nhìn đồng hồ theo phản xạ, anh gửi lời mời kết bạn còn chưa tới nửa tiếng, lại nghi ngờ mình thêm lộn người tập hai.
Lần trước nhắn tin cho Mai Vũ Sâm, mười tiếng sau hắn mới trả lời. Thế mà lần này Mai Vũ Sâm không chỉ chấp nhận lời mời trong chưa quá nửa tiếng, hơn nữa lại còn nhắn tin qua cho anh chỉ trong vòng một phút sau đó.
Điện thoại của Mai Vũ Sâm không phải đồ trang trí hả ta?
Nhìn vào màn hình, Bạch Tư Quân suy ngẫm phân tích mẩu tin nhắn ngắn gọn này. Ngoại trừ tin nhắn về nội dung quan trọng, Bạch Tư Quân rất hiếm khi kết thúc bằng dấu chấm câu thiếu đánh như này. Anh cứ có cảm giác như dấu chấm thể hiện hàm ý lạnh lùng "Cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc", bạn bè anh hầu như cũng chẳng có ai thích chấm câu.
Nhìn lại cái tin nhắn này mà xem, đây, một dấu chấm câu tròn trịa.
Không cho phản bác, không cho thương lượng, giống như một mệnh lệnh vậy. Quả thực hình thức này rất hợp với con người không để ai vào mắt như Mai Vũ Sâm.
Xác nhận đây là Mai Vũ Sâm hàng thật giá thật xong, Bạch Tư Quân thở phào một cái.
Anh dùng thân phận biên tập viên mà thêm hắn thành bạn tốt, Mai Vũ Sâm duyệt, điều này muốn ngụ ý gì anh cũng không cần đoán mò nữa. Xem ra tinh thần hiên ngang bất khuất của anh đã đánh bại được Mai đại ma vương rồi.
[ Bạch: Khi nào? ]
[ Mưa tháng năm: Bây giờ. ]
Bây giờ đã hơn tám giờ tối, tàu điện ngầm vẫn còn chạy, nhưng giờ mà qua thì đêm nay coi như khỏi về nhà nữa. Bạch Tư Quân bất giác nghĩ đến lần qua đêm "thảm khốc" ở nhà hắn kia, do dự trả lời:
[ Bạch: Tôi nghĩ mình nên nói trước, tôi thích phụ nữ ]
[ Mưa tháng năm: Không phải kêu cậu qua để lên giường với tôi. ]
Nhân viên giao hàng gọi đến, Bạch Tư Quân thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, anh hắng giọng nhận điện, gà hầm đã đến trước cửa nhà.
Lấy cơm vào xong, Bạch Tư Quân tiếp tục trả lời.
[ Bạch: Tôi sẽ qua bằng tàu điện ngầm, cỡ gần mười một giờ qua đến ]
Mai Vũ Sâm không trả lời lại, Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm, an tâm xơi cơm.
Tiết trời đã bắt đầu ấm dần lên, hệ thống sưởi nhà Mai Vũ Sâm vẫn mở như cũ. Tầm thêm vài ngày nữa, có lẽ hệ thống sưởi của thành phố sẽ ngừng cung cấp xuống.
Bạch Tư Quân cởi áo khoác, đưa túi đựng áo len cashmere cho Mai Vũ Sâm, nói: "Xin lỗi, hai hôm nay bận rộn quá nên vẫn chưa giặt ủi cho anh."
Mai Vũ Sâm nhìn lướt qua, hỏi: "Khăn quàng cổ đâu?"
Bạch Tư Quân run run: "Lần trước không phải tôi có để một cái lại đây à?"
Mai Vũ Sâm đáp: "Tôi muốn quàng cái kia."
Được thôi, trong lòng Bạch Tư Quân ịn lên người Mai Vũ Sâm cái mác "kén chọn" bự đùng.
Mai Vũ Sâm mặc một chiếc áo trơn màu trắng ngắn tay, bên trong áo khoác Bạch Tư Quân mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản với áo len xám bên ngoài.
Ngồi ở phòng khách chưa được hai phút, Bạch Tư Quân bị nóng đến hơi khó chịu, anh len lén nhìn Bạch Tư Quân một cái, vừa hay hắn không nhìn anh, tầm mắt hắn trôi dạt ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Anh rúc vào một góc của sofa, cởi áo len ra.
Sự nhiễm điện của những sợi len và không khí khiến nó phát ra vài tiếng lách tách, Bạch Tư Quân cảm thấy được mấy sợi tóc của mình đang dựng lên, vì thế lấy tay xoa đầu lung tung. Lúc này, có tầm mắt đột nhiên bắn thẳng qua đây, anh vội vã thu tay về, bày ra tư thế sẵn sàng quần nhau với kẻ địch.
"Cậu đang bận gì?" Mai Vũ Sâm hỏi.
"Sách mới của Tề Quân mới được bày bán ra thị trường hôm nay, phải làm một buổi ký sách."
Tề Quân cũng là tiểu thuyết gia bí ẩn như hắn, Bạch Tư Quân chắc rằng Mai Vũ Sâm sẽ biết.
"Thế nào?" Mai Vũ Sâm tùy ý hỏi, "Sách mới của anh ta."
"Rất đặc sắc." Bạch Tư Quân nói đại khái ngắn gọn nội dung của cuốn sách, sau đó nói thêm chuyện vừa được niêm yết một ngày đã cho in ấn thêm.
Mai Vũ Sâm không nói gì, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Bạch Tư Quân do dự hỏi: "Anh có dự định gì cho sách mới chưa?"
Mai Vũ Sâm tiếp tục trầm mặc.
Bạch Tư Quân lặng lẽ thở dài, đang tính thuyết phục hắn bằng cả lý cả tình, lại nghe Mai Vũ Sâm nói: "Tạm thời vẫn chưa có ý tưởng gì."
Ngữ khí của Mai Vũ Sâm rất bình tĩnh, giống như bạn bè đang nói chuyện phiếm bình thường với nhau. Bạch Tư Quân ngây ngẩn mất vài giây, rồi mới nhận ra Mai Vũ Sâm đang tháo phòng bị của mình xuống với anh, bằng lòng chia sẻ tiến độ viết sách.
Yết hầu Bạch Tư Quân khẽ chuyển động, hỏi một câu nghe rất thừa: "Lần này anh cũng viết tiểu thuyết bí ẩn đúng không?"
Sở dĩ Bạch Tư Quân đặt câu hỏi đó, là vì anh muốn thăm dò xem Mai Vũ Sâm có muốn tiếp tục nói chủ đề này với anh không. Anh sợ Mai Vũ Sâm chỉ là tâm huyết đang dâng trào nên nói một câu rồi thôi, cho nên mới cẩn thận hỏi hắn từng chút như thế, chỉ lo bản thân vượt quá giới hạn.
Mai Vũ Sâm khẽ đáp lời: "Ừm."
Bạch Tư Quân mím chặt môi, hiện giờ anh cứ có cảm tưởng như hạt giống anh gieo xuống đất kia cuối cùng đã nảy mầm rồi vậy, một tiếng "Ừ" này của Mai Vũ Sâm đối với anh là lời khẳng định cho tất cả những nỗ lực suốt nửa tháng qua.
Anh hỏi tiếp: "Tôi có thể giúp gì không?"
Mai Vũ Sâm im lặng một hồi, lên tiếng: "Kể chuyện cho tôi nghe đi."
"Kể chuyện?"
"Có lẽ sẽ cho tôi linh cảm." Mai Vũ Sâm cười cười, đôi mắt phượng cong lên thật đẹp đẽ.
"Tôi... không biết kể chuyện lắm đâu đó." Bạch Tư Quân khó khăn ghìm chặt đầu gối, lần đầu tiên trong đời hối hận vì sao lại không đọc thêm vài mẩu