Bạch Tư Quân không làm việc ở Hồng Đồ đã được nửa tháng, trừ bỏ lần đến công ty lấy đồ về, anh không có bất kỳ liên hệ gì với Hồng Đồ. Chủ biên không có ý đồ giữ anh lại, chỉ chờ một tháng sau đường đường chính chính thả anh đi. Những đồng nghiệp khác cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết anh đi chăm Mai Vũ Sâm viết bản thảo, không ai quan tâm quá mức.
Dù sao vẫn chưa chính thức nghỉ việc, Bạch Tư Quân vẫn chưa bỏ thứ tự ưu tiên của bên công việc xuống, nhưng vừa mở Wechat lên đã thấy đống tin công việc chồng lên đầu mà phiền lòng, anh xóa hết mấy tin nhắn đó đi, sau đó chỉnh cho cái ảnh đại diện kem ốc quế màu hồng của ai đó lên đầu trang.
Bạch Tư Quân nhìn màn hình, bất giác nhếch miệng cười cười. Lúc này, đột nhiên có cái đầu chìa vào, một con mèo to xác tò mò hỏi: "Đang nhắn tin với ai mà cười vui thế?"
"Không có." Bạch Tư Quân vội cất điện thoại đi, không muốn bị hắn phát hiện ra mình đang ngu ngơ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của hắn. Nhưng lại vừa hay điện thoại rung lên hai lên, anh liếc mắt nhìn thông báo theo phản xạ, thấy Wechat báo có tin nhắn gửi đến.
[ Lương Như: Anh Bạch! Em cần anh! ]
Bạch Tư Quân không nghĩ ngợi gì đã mở điện thoại lên định trả lời, nhưng đầu anh nhợt nhảy ra hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Anh nghiêng đầu nhìn Mai Vũ Sâm bên cạnh mình, quả nhiên, mặt mày hắn nhắn tít lại, ánh mắt như muốn bắn tan điện thoại anh ra thành trăm mảnh.
"Vừa rồi em không nhắn tin với em ấy." Bạch Tư Quân nhanh chóng lên tiếng, anh mở Wechat lên, đưa ra trước mặt Mai Vũ Sâm, "Nè, em vừa chỉnh lại thiết lập ưu tiên."
Con mèo to xác nào đó nhìn thấy ảnh đại diện kem ốc quế màu hồng trên đầu, biểu tình thả lỏng ra rõ nhiều. Hắn hừ nhẹ: "Trả lời tin nhắn đi."
Bạch Tư Quân buồn cười quá chừng, Mai Vũ Sâm giận nhanh, nguôi giận còn nhanh hơn, y như mấy đứa nhóc tì tí tuổi vậy, chẳng giống ông chú ngoài ba mươi chút nào. Nhưng anh buồn cười cái sự ham sống sợ chết của mình hơn cả, xưa giờ không nghĩ nó lại mãnh liệt thế này.
Anh nhấc tay lên nặn nặn mặt Mai Vũ Sâm, tay còn lại trả lời tin nhắn Lương Như.
[ Bạch: Làm sao vậy? ]
[ Lương Như: Áp lực lớn quá ạ, cầu an ủi QAQ ]
Lúc còn hướng dẫn Lương Như, có rất nhiều việc vặt vãnh anh không để cô làm. Giờ anh đi rồi, có thể tưởng tượng được khối lượng công việc của cô chắc chắn sẽ nhiều lên gấp mấy lần.
[ Lương Như: Dạo này anh Bạch bận lắm à? ]
[ Lương Như: Chiều nay anh có thời gian không? ]
[Lương Như: Em mời anh uống trà sữa nha ]
[ Lương Như: hê hê hê.jpg ]
Không đi làm rất dễ lần lộn thứ ngày trong tuần, Bạch Tư Quân không nhớ ra hôm nay là cuối tuần, khoảng thời gian vừa rồi quá mức thoải mái, cho nên đối với anh mà nói ngày nào cũng giống như cuối tuần.
Anh đang định hỏi Lương Như muốn gặp ở đâu, lại nghe giọng Mai Vũ Sâm nói: "Kêu cô ấy lại đây."
"Lại nữa?" Bạch Tư Quân đáp, "Anh lại muốn bắt nạt con gái người ta."
Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Lần này khác."
Bạch Tư Quân hiếu kì: "Khác chỗ nào?"
"Lần trước là nhắc nhở." Mai Vũ Sâm ngừng một chốc, "Lần này là tuyên bố chủ quyền."
Bạch Tư Quân nhịn không nổi cười thành tiếng: "Chịu anh luôn."
"Bạch." Mai Vũ Sâm vòng lấy eo Bạch Tư Quân, cằm tì trên vai anh làm nũng, "Không muốn em ra ngoài một mình với phụ nữ."
Lần này Bạch Tư Quân thật sự không còn đường nào chống cự, anh bất đắc dĩ đáp: "Anh làm nũng thế này em chịu gì nổi."
Mai Vũ Sâm nhẹ giọng cười, cắn cắn vành tai anh: "Nhưng tôi chỉ như vậy với một mình em."
"Vâng vâng vâng," Bạch Tư Quân từ bỏ chống cự, "Anh chỉ làm nũng với em, em chỉ nuông chiều anh."
Bạch Tư Quân cầm điện thoại nhắn tin trả lời Lương Như.
[ Bạch: Chiều nay em đến chỗ anh đi ]
[ Bạch: Em còn nhớ địa chỉ không? ]
[ Lương Như: Địa chỉ nào ạ? Hình như em chưa qua nhà anh bao giờ á ]
Bạch Tư Quân gửi địa chỉ tới.
[ Bạch: Chỗ của Mai Vũ Sâm, em từng tới rồi ]
[ Lương Như: !!! ]
[ Lương Như: Hai anh ở chung??! ]
[ Bạch: ... Cứ xem là thế đi ]
[ Lương Như: Mỉm cười tựa mẹ hiền ]
[ Lương Như: Cười.jpg ]
Bạch Tư Quân nhíu nhíu mày, không hiểu tin nhắn của Lương Như có ý gì. Mai Vũ Sâm ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, hỏi: "Mẹ hiền là sao?"
Bạch Tư Quân lắc đầu: "Em cũng không hiểu."
"Tại sao cô ấy là gửi ảnh cười tới?" Mai Vũ Sâm đáp, "Không phải có ý khiêu khích à?"
Bạch Tư Quân sờ sờ cằm, không hiểu gì: "Đúng vậy, kì lạ thật."
Thế nhưng Bạch Tư Quân biết Lương Như không có ý kia, anh đành suy đoán: "Có thể em ấy không biết nụ cười này khiến người khác dễ cảm thấy khó chịu."
Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng, không đáp lời. Nhưng Bạch Tư Quân có thể đọc ra từ biểu tình của Mai Đại Miêu, người này lại muốn bắt nạt con gái người ta rồi.
Lương Như đến biệt thự Mai Vũ Sâm tầm một giờ hơn, lần này cô không lạc đường nữa, lại còn hiểu chuyện mang cả trái cây đến biếu. Bạch Tư Quân mở cửa tiếp Lương Như, anh cứ tưởng Lương Như bị áp lực lớn, trạng thái tinh thần không được tốt lắm. Ai ngờ đâu cô gái nhỏ này mặt mày hồng hào, tươi vui phấn chấn, không hề có tí biểu hiện nào của việc bị công việc nghiền nát, thậm chí cách nói chuyện còn lộ ra chút hưng phấn.
"Anh Bạch, em thấy hình như sân vườn ông chủ Mai hơi khang khác?"
"À, anh trồng thêm mấy cái cây rồi hoa cỏ ấy mà."
"Vợ hiền dâu thảo!" Lương Như bật ngón cái, "In nghiêng tô đậm gạch chân vợ hiền dâu thảo!"
"..."
Trước sau như một, Mai Vũ Sâm vẫn không ra huyền quan đón khách. Bạch Tư Quân lấy chai nước chanh trong tủ lạnh cho Lương Như, sau đó dẫn cô lên phòng khách.
"Chào ông ch... à thầy Mai ạ!" Lương Như vội sửa lời, còn lén lút le lưỡi với Bạch Tư Quân.
Mai Vũ Sâm thơ ơ liếc cô một cái, tiếp tục vùi đầu gõ chữ.
"Sách mới của thầy Mai thế nào rồi ạ?" Lương Như quen thuộc trò chuyện, "Có anh Bạch ở cạnh bên thế này chắc hẳn câu chữ dạt dào phải biết!"
Mai Vũ Sâm hơi nhíu mày, không biểu tình gì nhìn cô một cái. Hắn luôn có cảm giác xa cách với người ngoài như vậy, Bạch Tư Quân lúc mới tiếp xúc cũng bởi thái độ này của hắn mà ngột ngạt bất an. Anh biết Lương Như sợ Mai Vũ Sâm, muốn làm dịu bầu không khí đi đôi chút, nhưng rốt cuộc anh lại nghe Lương Như cười "Haha" vài tiếng, không để ý gì nói: "Anh Bạch, thầy Mai cứ hờ hững với em hoài luôn."
Bạch Tư Quân thấy hơi lạ kỳ, tính tình Lương Như tuy rộng rãi thật, nhưng cũng không phải kiểu lấy nhiệt tình bù hờ hững thế kia. Sao bỗng nhiên anh lại thấy da mặt Lương Như dày lên cách khó hiểu thế này? Không phải kiểu mặt dày xấu xa này nọ, mà là kiểu tâm lý trở nên mạnh mẽ vững vàng, anh chỉ có thể suy đoán hẳn là công việc là trui rèn cô thay đổi.
"Không có gì, em không cần để ý anh ấy." Bạch Tư Quân đáp, "Dạo này công việc thế nào rồi?"
Mặt mày Lương Như lập tức méo xệch, thương tâm hết sức: "Em muốn nghỉ việc lắm luôn á."
Bạch Tư Quân thoáng kinh ngạc: "Không đến mức đó chứ."
"Em đang vội vàng chuẩn bị tốt nghiệp, chủ biên còn muốn em đến công ty năm ngày một tuần, có việc bận mới cho nghỉ, em không muốn làm nữa."
"Cũng có phần do anh." Bạch Tư Quân đáp, "Nếu anh