Lấy được giải Tinh Mộc nhất định sẽ lên được top một bán chạy, nhưng lên được top một bán chạy chưa chắc gì lấy được giải Tinh Mộc.
Trước đây Bạch Tư Quân cảm thấy những tác phẩm gần đây của hắn không thực sự nổi bật, chủ yếu là dựa vào độ nổi tiếng từ trước mà bán chạy, muốn lên top một cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ tiêu chí nâng cao lên khá nhiều, lòng anh cũng không quá nắm chắc.
Mai Vũ Sâm lại không có thái độ gì y hệt trước đây, vấn cứ làm một chiếc máy gõ chữ miệt mài.
Bạch Tư Quân lo lắng vô cùng, nhưng lại không muốn quấy nhiễu hắn, thế nên cứ thở ngắn thở dài bên cạnh hắn.
Một tiếng thở dài nữa lại bật ra, tiếng gõ phím cũng dừng lại. Mai Vũ Sâm ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: "Bạch, sao em cứ thở dài mãi?"
"Xin lỗi." Bạch Tư Quân gãi gãi đầu, "Chỉ là em lo lắng quá, anh nói xem liệu chủ biên có ngáng chân chúng ta không? Dù sao bản thảo đến cuối cùng cũng phải qua tay ông ấy, lỡ đâu ông ấy bóp thời gian ra mắt của chúng ta, làm lỡ mất thời gian đệ trình..."
"Yên tâm, Bạch." Mai Vũ Sâm ngắt lời anh, "Chỉ cần ông ta không biết mình tham gia, sẽ không thể vô lý tự tung tự tác."
Bạch Tư Quân giờ mới nghĩ đến, trừ anh ra, không một ai biết hắn sẽ tham gia Tinh Mộc năm nay.
Nói gì thì nói Mai Vũ Sâm cũng từng cầm cúp Tinh Mộc trên tay, thường sẽ không tham gia thêm để tránh mất mặt, bởi vậy những người khác chắc chắn sẽ không xem hắn là đối thủ.
Chỉ cần không dính líu gì đến giải Tinh Mộc, với Hồng Đồ sách mới của Mai Vũ Sâm cũng chỉ tồn tại quan hệ lợi ích thuần túy.
Chủ biên từng nói ông ta đã từ bỏ sách mới của Mai Vũ Sâm, nhưng phải thừa nhận rằng, sách mới của Mai Vũ Sâm vẫn rất có giá trị thương mại, bởi lẽ đây chính là cuốn sách đầu tiên của hắn sau giải thưởng Tinh Mộc, bất kỳ người hâm mộ nào cũng đang mong chờ cuốn sách này.
Để cứu vãn hai năm tổn thất của Mai Vũ Sâm, Hồng Đồ nhất định sẽ cho xuất bản cuốn sách này càng sớm càng tốt, không có chuyện sẽ làm khó làm dễ.
Nghĩ tới đây, Bạch Tư Quân tạm thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh lại bắt đầu lo lắng sang những chuyện khác.
"Khung sườn sách mới của Tề Quân em đã xem qua rồi, tình huống cốt truyện cũng rất tốt, hơn nữa "Thùng tác bí mật" cũng xuất bản trong năm nay, hẳn sẽ đề cử cả hai tác phẩm lên..."
"Bạch, rốt cuộc là tôi thi hay em thi đây?" Mai Vũ Sâm cười, "Sao em còn căng thẳng hơn cả tôi thế này."
Mặt Bạch Tư Quân đỏ lên: "Không phải em lo lắng cho anh à."
"Đừng lo, tôi sẽ cố hết sức."
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung không chút gấp vội của Mai Vũ Sâm, từng quả núi lớn đè nặng trên vai Bạch Tư Quân như tan biến, tâm lý cũng bình tĩnh lại. Anh chợt nhận ra Mai Vũ Sâm giống như một phương thuốc trấn an tinh thần anh vậy, mỗi lần anh hoảng loạn đều sẽ khiến anh cảm thấy an tâm.
"Đã viết được một trăm năm mươi ngàn chữ rồi, chỉ còn đoạn kết nữa thôi." Mai Vũ Sâm ngừng một lúc, "Em xem thử giúp tôi đi?"
"Nhanh vậy à?" Bạch Tư Quân sững sờ.
Từ khi Bạch Tư Quân đọc được bảy mươi ngàn chữ đầu tiên, Mai Vũ Sâm cứ dùng cái cớ "Vẫn chưa phải lúc" mà bắt anh ngóng chờ dài cổ. Anh cũng đã chờ thành quen, dường như đã quên mất một tháng hạn kia đã sắp hết.
"Nội dung lúc trước có chỉnh một chút, tốt nhất em nên đọc lại từ đầu." Mai Vũ Sâm nói.
Bạch Tư Quân hít sâu một hơi: "Được."
Ở bản trước đó, nam sinh Tiểu Tuấn và bạn học Tiểu Nhạc của cậu quen nhau qua một lần ăn trưa ở canteen, nhưng ở bản mới này đã đổi thành một hoạt động thú vị ở lớp.
Giáo viên chủ nhiệm để các học sinh rút thăm ghép đôi thành đôi bạn cùng tiến, cứ mỗi một tuần, hai người sẽ viết cho người còn lại một bức thư khích lệ ưu điểm.
Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc rút thăm vào cùng một nhóm, đương nhiên trở thành đôi bạn như hình với bóng.
Từ đây, nội dung bản thảo cũng có thay đổi chút đỉnh, nhưng điều khiến Bạch Tư Quân ngạc nhiên là, bản sửa đổi này cực kì trôi chảy, không hề có cái bóng của bản trước đó.
Lần này Mai Vũ Sâm không đánh dấu câu lung tung nữa, Bạch Tư Quân đọc mượt mà hơn nhiều, nhưng anh cũng hãm tốc độ đọc lại thật chậm, soi xét từng chi tiết thật tỉ mỉ.
Từ sofa ra bàn ăn, từ bàn ăn tới phòng ngủ, mai đến tận khi trời về đêm, Bạch Tư Quân mới thỏa mãn thả tay ra khỏi máy tính.
Mai Vũ Sâm ở ngay cạnh anh đã ngủ, không táy máy tay chân chọc ngoáy anh như mọi lần.
Bạch Tư Quân cất máy tính đã đánh thức Mai Vũ Sâm, hắn ngồi dậy, dụi dụi mắt hỏi: "Thế nào, Bạch?"
Bạch Tư Quân cau mày im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi cất tiếng: "Có hy vọng đạt giải lần nữa."
"Vậy thì tốt." Mai Vũ Sâm mặt mày mệt mỏi cười cười, lại gối trên eo Bạch Tư Quân, giục anh mau đi ngủ.
"Nhưng vẫn có chút vấn đề." Bạch Tư Quân nắm lấy tay Mai Vũ Sâm, đỡ hắn không bị lăn khỏi giường, "Sao nhịp truyện phần sau lại nhanh như vậy?"
"Hửm?" Mai Vũ Sâm ngồi dậy, một tay chống trên giường, lười biếng đáp.
"Tình tiết và nút thắt liền mạch hợp logic, khiến người đọc hiếu kỳ say mê, nhưng vì sao khi đọc phần cuối em có cảm giác như mình đang đọc một cái dàn ý vậy?" Bạch Tư Quân cau mày, "Một cảnh nói được ba câu đã hết, tại sao lại qua loa?"
Mai Vũ Sâm thôi không ngái ngủ nữa, hắn rũ mắt không tiếp lời; Bạch Tư Quân dịu giọng nói: "Mai, bản thảo này thực sự rất đặc sắc, anh đã viết đến thế này lại muốn để công dã tràng hết ư?"
Mai Vũ Sâm mím môi, mở miệng: "... Đều là tại em."
Bạch Tư Quân ngẩn người: "Em?"
"Em biết rõ tôi muốn gì mà." Mai Vũ Sâm ngừng một chốc, "Tôi viết nhanh như vậy là bởi vì ai?"
Bạch Tư Quân ngây ngốc tại chỗ, anh không nghĩ tới bản thân mình lại trở thành chướng ngại trên con đường sáng tác của Mai Vũ Sâm.
Đọc đến đây, cuốn sách này không chỉ dừng lại ở "có hy vọng" mà phải là "cực kỳ có hy vọng" mới đúng. Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm sáng tác bài bản có hệ thống, vì vậy không thừa không bỏ sót bất kỳ chi tiết dù nhỏ nhặt nào, những chi tiết nhỏ này chắc chắn sẽ góp mặt ở phần cuối cùng.
Sự việc xảy ra khi một học sinh lớp mười hai tự sát, nhưng càng về sau, bí ẩn ngày một lớn hơn, bạn học tiểu Nhạc đó rốt cuộc là ai? Tình cảm của tiểu Nhạc và tiểu Tuấn phát triển thế nào.
Nhịp điệu nhanh cũng không có tác động quá lớn đến toàn cục. Bạch Tư Quân vẫn giữ vững tinh thần, hỏi hắn: "Phần cuối còn mấy ngàn chữ nữa?"
"Chưa biết." Mai Vũ Sâm nhún vai, "Kết cục còn chưa quyết định được."
"Còn chưa quyết định?" Bạch Tư Quân sững sờ, "Không phải anh nói chỉ còn phần cuối thôi sao?"
"Đúng vậy." Mai Vũ Sâm lưỡi biếng đáng, "Tôi vẫn đang nghĩ không biết có nên cho hai người họ bên nhau hay không."
Đây cũng là tình tiết Bạch Tư Quân tò mò nhất. Tình cảm của Tiểu Tuấn với Tiểu Nhạc tuy mông lung, nhưng theo sự chuyển biến của cốt truyện mà ngày một trở nên rõ nét. Anh tin rằng khi độc giả theo dõi tới đây, hẳn cũng sẽ rất muốn biết kết cục của hai người sẽ đi về đâu.
Bạch Tư Quân vẫn đang bận suy nghĩ về bản thảo, Mai Vũ Sâm đột nhiên lên tiếng: "Bạch, em muốn hai người họ ở bên nhau không?"
Bạch Tư Quân không nghĩ ngợi đã đáp ngay: "Đương nhiên muốn."
Tất nhiên chẳng cần nghĩ.
Mai Vũ Sâm khẽ cười: "Em quyết định đi."
Bạch Tư Quân ngây ngẩn: "Em quyết định?"
"Ừm." Mai Vũ Sâm đáp, "Em không phát hiện ra hai người họ chính là chúng ta à?"
Bạch Tư Quân ngơ ngẩn không đáp.
Anh có thể thấy được tuyến tình cảm trong cuốn sách ám chỉ hắn và anh. Mai Vũ Sâm là nam nhân vật chính cô độc kia, còn anh là người bạn học nam nọ, đến bên cạnh Mai Vũ Sâm, sát cánh cùng hắn trải qua khó khăn, không tách rời.
Tuy đã sớm nhận ra, nhưng Bạch Tư Quân chưa từng nghĩ, hắn sẽ để anh quyết định kết cục cuối cùng.
Lương Như từng nói Mai Vũ Sâm cưng nhiều anh, anh phủ nhận.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Mai Vũ Sâm luôn cưng chiều anh bằng phương thức rất đặc biệt, dính lấy anh, làm nũng với anh, cho anh xem sách mới đầu tiên, đến cả kết cục cũng để anh quyết định.
Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc chính là hiện thân của hai người họ, làm sao anh nỡ lòng nào để hai người chia xa?
"Mai..." Bạch Tư Quân hơi cúi đầu, thanh âm trong cổ họng có phần run rẩy.
"Hửm?" Mai Vũ Sâm nghiêng đầu nhìn anh.
Bạch Tư Quân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mai Vũ Sâm: "Chúng ta làm đi."
Mai Vũ Sâm rõ ràng ngớ người, giây lát sau, hắn hơi nheo mắt: "Em chắc không?"
"Ừm." Ánh nhìn của Bạch Tư Quân mất tự nhiên đảo về nơi khác, "Em đi tắm."
Phòng ngủ rộng lớn yên tĩnh trở lại, Bạch Tư Quân có hơi bất an, lại có chút sợ sệt. Anh không dám nhìn vào Mai Vũ Sâm, nhưng lúc này, người bên cạnh anh đột nhiên cười khẽ, hắn vươn mình đè anh lên giường: "May mà tôi tính toán trước, chuẩn bị kỹ càng từ sớm rồi."
Bạch Tư Quân không hiểu gì: "Chuẩn bị gì cơ?"
Mai Vũ Sâm lôi từ tủ đầu giường ra hai thứ, là bao cao su và bôi trơn hai người mua ở khu thương mại lần trước.
Mặt Bạch Tư Quân đỏ bừng lên, anh nhíu chặt mày: "Rõ ràng anh nói cái này không phải cho em dùng."
Mai Vũ Sâm tỏ ra đứng đắn: "Bao là tôi đeo, dĩ nhiên không phải em dùng rồi."
Bạch Tư Quân nghẹn lời: "Anh..."
Thì ra câu "Để cho người ở trên dùng" là nghĩa này?!
Mai Vũ Sam lại nói: "Tuy em không dùng bao, nhưng bôi trơn này là dành cho em."
Cái thái độ "Tôi cũng đâu bạc đãi em" của hắn trong câu nói kia nghe là muốn đập cho một trận.
Bạch Tư Quân quay phắt đi chỗ khác, cả giận: "Em đổi ý! Không làm nữa!"
Mai Vũ Sâm giữ cằm anh, kéo anh trở về, cười gian xảo: "Muộn rồi."
Bạch Tư Quân muốn đẩy vai Mai Vũ Sâm ra, nhưng một lúc sau đã bị nhận chìm vào cái hôn triền miên của hắn.
Rõ ràng hai người ngày nào cũng hôn hít, mỗi lần hôn lại như bước vào một chuyến mạo hiểm mới tràn ngập mong chờ lẫn mê hoặc. Trong lúc hoảng hốt, Bạch Tư Quân nhớ lại lời Mai Vũ Sâm từng nói kia, thì ra hôn không đủ chính là cảm giác thế này.
"Bạch." Mai Vũ Sâm buông môi Bạch Tư Quân ra, hôn nhẹ lên cằm anh, "Thả lỏng, đừng căng thẳng."
"Em sợ đau."
"Đau thì em cắn tôi." Mai Vũ Sâm vươn lưỡi liếm yết hầu của Bạch Tư Quân, "Em muốn cắn tôi thế nào cũng được."
"Ừm..." Nửa thân dưới của anh đã có phản ứng, anh không nhịn nổi ôm lấy Mai Vũ Sâm, hạ thân cạ trên bắp đùi của hắn.
"Đừng vội." Mai Vũ Sâm giữ eo Bạch Tư Quân lại, cố ý không để anh cọ lung tung nữa, "Ngày hôm nay sẽ hầu hạ em thật tốt."
"Gì mà hầu hạ em chứ." Bạch Tư Quân đỏ mặt, "Anh cũng thoải mái mà."
Mai Vũ Sâm cười cười, không trả lời.
Từ trên xuống dưới, chỗ mẫn cảm đều bị khoang miệng ấm nóng bao bọc. Bạch Tư Quân thoải mái thở ra, gác hai chân mình lên vai Mai Vũ Sâm.
Gần đây Mai Vũ Sâm đã khẩu giao cho anh không biết bao nhiêu lần, nói chung anh có thể khẳng định mình không bao giờ mất đi lạc thú này.
"Mai..." Bạch Tư Quân nâng eo mình lên, "Đừng liếm nữa, mút cho em đi."
Bạch Tư Quân nghe lời mút mạnh, Bạch Tư Quân sướng đến mức cuộn tròn ngón chân. Anh biết mình rỉ ra rất nhiều dịch rồi, trong đầu nghĩ tới Mai Vũ Sâm liếm sạch từng chút dịch kia, lập tức hưng phấn đến mức ngứa ngáy.
Mai Vũ Sâm buông tính khí dựng thẳng của anh ra, đầu lưỡi lần xuống dưới đảo qua hai khối cầu nhỏ, tiến tới miệng nhỏ khép chặt kia.
Đầu gối đột nhiên bị hai tay áp chặt lên ngực, toàn bộ huyệt nhỏ lộ ra dưới ánh đèn, tư thế xấu hổ khiến Bạch Tư Quân có phần hoảng loạn, anh bất an kêu lên: "Mai?"
"Đừng sợ." Mai Vũ Sâm đỡ đầu gối anh, vùi đầu liếm láp chỗ tư mật kia.
Cảm giác kỳ lạ cùng sự xấu hổ từng lớp một chồng chất lên nhau choán lấy đại não của Bạch Tư Quân, anh không tự chủ được ôm lấy đầu gối mình, càng mở rộng hai chân mình ra, chủ động đón nhận đầu lưỡi của Mai Vũ Sâm tiến vào huyệt nhỏ.
Mai Vũ Sâm phát hiện ra động tác của Bạch Tư Quân rất nhanh, hắn thấp giọng cười cười, tiếp đó kêu gối vào dưới eo anh. Cứ vậy, Bạch Tư Quân mở hai chân ra, để nơi tối tư mật của mình trần trụi tiếp xúc với hắn.
Xấu hổ quá...
Bạch Tư Quân muốn khép chân lại, nhưng lúc này Mai Vũ Sâm lại ngậm tính khí của anh vào, làm anh chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.
Mai Vũ Sâm phun ra nuốt vào tính khí của anh, vừa dùng ngón tay giữa thăm dò huyệt nhỏ. Anh kẹp chặt huyệt nhỏ lại theo phản xạ, làm ngón tay của Mai Vũ Sâm không thể tiến sâu vào trong.
"Bạch, thả lỏng ra nào, anh cam đoan sẽ không đau." Mai Vũ Sâm ngẩng đầu nhìn anh.
Bạch Tư Quân lướt qua ngực mình nhìn thấy ngón