Vác sách cả nửa buổi trời, lúc tối muộn Bạch Tư Quân trở về bấm mật mã cửa nhà, ngón tay anh run rẩy hết cả lên.
Nữ sinh ở phòng kế bên đang phơi quần áo trên ban công, Bạch Tư Quân vừa vào cửa, cô ló đầu khỏi ban công chào hỏi: "Hôm nay anh về muộn thế?"
Bạch Tư Quân trả lời: "Đang có chút việc ấy mà."
"Tụi em hẹn mười giờ lên tụ chơi cờ tỉ phú, anh chơi không?"
Bốn người thuê chung bọn họ lâu lâu cũng sẽ họp nhau lại nấu nướng hoặc chơi bời mấy thứ.
"Không được rồi." Bạch Tư Quân miễn cưỡng kéo ra một nụ cười lễ độ, "Anh vẫn chưa hết bận đây."
"Làm biên tập viên cực như vậy à?" Nữ sinh hơi bất ngờ.
"Không khác đi bê gạch là mấy." Bạch Tư Quân bĩu môi, nửa đùa nửa thật.
"Vậy anh cố lên nha!"
Để giải quyết cho xong buổi ký sách, Bạch Tư Quân còn phải cân nhắc kỹ bài phát biểu khai mạc. Trước đây anh từng làm qua vài buổi ký với các biên tập khác, biết đại khái phải làm nóng phần mở màn thế nào nên thấy hơi chột dạ, huống hồ anh còn chưa biết cuốn sách này ra làm sao.
Sách mới của Tề Quân có tựa "Bí mật của thùng rác". Trong cuốn sách này, thùng rác là vật rất kỳ lạ, bỏ thứ gì vào cũng sẽ biến mất. Toàn bộ tác phẩm có ba truyện ngắn theo thứ tự là "Đứa trẻ mất tích", "Tiền chuộc thất lạc" và "Thi thể biến mất", đọc đến cuối cùng độc giả sẽ nhận ra ba câu chuyện này đều có mối liên hệ với nhau, đó chính là bí mật của thùng rác.
Tề Quân không hổ danh là tác giả tiểu thuyết bí ẩn siêu hot mấy năm qua, tình tiết truyện được miêu tả hết sức căng thẳng kịch tính. Bạch Tư Quân vốn chỉ định xem qua loa, biết nội dung chủ yếu là được rồi, thế nhưng anh bất tri bất giác đắm chìm vào những tình tiết chặt chẽ bên trong, đến lúc anh lật đến trang cuối cùn, trời cũng đã gần đến hừng đông.
Có lẽ do hôm nay là thứ sáu, nên ba người kia vẫn đang ồn ào hi hi ha ha trong phòng khách. Lúc Bạch Tư Quân đi ra rửa mặt, ba người kia thiếu điều còn muốn lôi kéo anh chơi thâu đêm suốt sáng.
Rồi mãi sau bị mấy hộ phía dưới lên ý kiến, ba người kia mới mất hứng quay về phòng mình.
Bạch Tư Quân lên tham khảo các bài tuyên truyền của phòng kế hoạch trên Weibo, thêm vào lời của mình một chút, cuối cùng đến gần ba giờ sáng mới cầm được trên tay bản giới thiệu hợp lý do mình viết ra.
Buổi ký sách sẽ diễn ra lúc chín giờ rưỡi, Bạch Tư Quân còn phải đi đón tác giả Tề Quân lúc tám rưỡi.
Tề Quân vốn là giảng viên của một trường đại học trọng điểm, ba mươi tám tuổi, đã ly hôn một lần, hiện đang ở trong ký túc xá công chức của trường đại học. Đến khi đi đón Tề Quân, không khỏi thấy cảm giác bốn năm trước mình vô cùng thân thuộc ùa về.
Nhìn những sinh viên năng động tràn trề sức sống chung quanh mình, Bạch Tư Quân bỗng nhiên cảm thấy ước ao, rồi lại không khỏi suy đoán ác ý, khi bọn họ đặt chân ra ngoài xã hội, không biết có thấy thất bại giống anh bây giờ không?
Với những sinh viên đại học trọng điểm này, khắc đỉnh cao nhất của cuộc đời có lẽ là lúc thành tích cao khảo được công bố ra. Bọn họ đậu được trường đại học trong lòng hằng mong ước, bước vào giấc mộng làm việc lớn, sau đó tàn tàn trải qua bốn năm đại học, cuối cùng trở thành một người bình thường như bao người khác.
Bạch Tư Quân lắc lắc đầu, nhận ra suy nghĩ của mình chua quá rồi, nhanh chóng dừng lại suy đoán ác ý kia.
Lúc Bạch Tư Quân đến ký túc xá, Tề Quân đã chờ anh dưới sân.
Chào hỏi lẫn nhau xong, Tề Quân cười hỏi: "Lý Lam thật sự thấy không khỏe? Hay là đã từ chức rồi."
Bạch Tư Quân có phần chột dạ, không dám nói dối, mà trả lời mơ hồ: "Tôi cũng không rõ lắm..."
Tề Quân lại nói: "Vừa nãy cô ấy mới đăng bài lên vòng bạn bè, nhìn như sắp đi Thái Lan du lịch."
Lần này thì hay rồi, nói dối mà bị vạch trần mất tiêu, hai bên má Bạch Tư Quân nóng lên, lắp bắp nói: "Chị Lý đã từ chức rồi..."
Tề Quân thăm dò: "Tôi thấy cô ấy cũng không nói năng gì với tôi, chẳng lẽ có chuyện với bên nhà xuất bản sao?"
"Cái này..." Bạch Tư Quân không biết phải trả lời thế nào, không vui thì đương nhiên là không vui rồi đó, nhưng không thể đem chuyện nội bộ ra nói cho tác giả như vậy, đành đáp: "Cái này tác giả vẫn hỏi chủ biên thì hơn."
Tề Quân cười cười: "Không cần xem tôi là người ngoài, từ cuốn sách đầu tiên tôi đã theo Hồng Đồ rồi, đã tự xem mình là một nửa nhân viên từ sớm."
Ban đầu Tề Quân viết tiểu thuyết trên nền tảng online, bởi nội dung tác phẩm chặt chẽ, lại không quá nhiều chữ, phong cách khác với mấy tác phẩm dài hàng triệu chữ hiện nay trên thị trường, cho nên vẫn không được ưa chuộng lắm. Sau này có một tài khoản đẩy truyện của Tề Quân lên, vừa lúc chủ biên Hồng Đồ nhìn thấy, thế là chạy tới mời ký hợp đồng rồi tổng lực bồi dưỡng.
Suy nghĩ một chốc, Bạch Tư Quân thành thật khai báo: "Chị Lý từ chức hôm qua, tôi tạm thời phụ trách tác giả."
"Ra là vậy." Tề Quân gật đầu, "Vậy sau này cậu là biên tập viên của tôi?"
"Điều này e là khó nói trước." Bạch Tư Quân vội vã khoát áo xua tay, mà Tề Quân lại như không nghe thấy gì, chìa tay phải mình ra trước mặt Bạch Tư Quân: "Vậy sau này nhờ cậu chiếu cố thật nhiều nhé."
Bạch Tư Quân ngẩn ra, bắt tay với Tề Quân: "Vẫn phải là thầy Tề chỉ giáo nhiều hơn rồi."
Tề Quân cười, thu tay về: "Cậu đón xe hay lái xe tới thế?"
Bạch Tư Quân đáp: "Đón xe ạ."
"Vậy ngồi xe của tôi đi đi."
Bạch Tư Quân ngồi ghế phó lái, đột nhiên phát hiện ra mình tới đón người mà gần như chỉ làm mỗi việc giới thiệu bản thân. Cũng may Tề Quân rất dễ gần, cũng không cảm thấy bất mãn với việc đổi người phụ trách.
Nếu mà Mai Vũ Sâm cũng dễ nói chuyện như vậy...
Làm sao có khả năng.
Gần như ngay lập tức, Bạch Tư Quân gạt phăng cái giấc mộng hão huyền này khỏi đầu.
Tề Quân là giảng viên đại học, đối nhân xử thế rất ôn hòa, hơn nữa là người từng bước từng bước một đạt được thành tựu như ngày hôm nay, vì thế cũng là người khiêm tốn hơn nhiều lắm.
Mà Mai Vũ Sâm không giống vậy, ngay bộ tác phẩm đầu tiên của hắn đã phất lên đáng kinh ngạc, sau này vẫn luôn được độc giả nâng đỡ, hoàn toàn không biết khiêm tốn là thứ gì. Hơn nữa hắn còn chưa tốt nghiệp đai học, chưa bước vào