Edit: Ryal
"Chờ đã".
Ân Lưu Minh bỗng bước lên một bước, gọi Đinh Bồi An lại.
Gã quay đầu nhìn y, gương mặt hưng phấn đột nhiên trở nên cảnh giác và căm thù.
Vết sẹo trên mặt gã run run, rồi bỗng Đinh Bồi An nở nụ cười đắc ý: "Sao, thấy tao sắp phá ải thì muốn húp ké à?".
Ân Lưu Minh khẽ nói: "Nếu giờ bước vào đó thì anh sẽ chết".
"Ha ha!".
Đinh Bồi An bỗng cười sằng sặc vẻ khoái trá: "Để tao thử đoán xem mày định nói gì nhé...!Nhất định mày nghĩ giờ chưa đủ điều kiện qua ải, tao bước vào đó chỉ tổ khởi động nội dung hỏa hoạn thôi đúng không? Nhưng thực ra mày muốn câu giờ đến lúc làm xong nhiệm vụ phụ chứ gì?".
Biểu cảm trên mặt Ân Lưu Minh hơi lung lay: "Sao anh biết?".
Đinh Bồi An cười khà khà: "Chúng mày đã nghĩ được rằng tất cả các học sinh đã biến thành xác sống, điều kiện vượt qua kì thi chỉ dành cho mình Tề Tiểu Bắc, thì sao còn chưa ra tay?".
Gã liếc y vẻ hơi ghen ghét, nhổ toẹt một cái: "Mấy thằng nhãi con, ỷ vào việc mình mạnh mẽ tí là bắt đầu coi trời bằng vung trong trò chơi Ác Mộng à? Xì!".
Ánh mắt của Ninh Viện Viện đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.
Lúc Ân Lưu Minh suy luận thì Đinh Bồi An đã đi xa lắm rồi, ai lén lút kể lại cho gã nghe?
Ân Lưu Minh hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc Dương Giác một cái.
Cậu ta thoáng tỏ vẻ hổ thẹn, ngập ngừng: "Xin, xin lỗi...".
Ninh Viện Viện cười lạnh một tiếng, chống tay bên hông mà phỉ nhổ: "Đồ phản bội".
Vẻ áy náy càng hiện rõ trên mặt Dương Giác, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết bước tới cạnh Đinh Bồi An, không ngẩng đầu nhìn họ.
"Tao đã biến đám học sinh bên ngoài thành xác sống cả rồi".
Đinh Bồi An cười lạnh.
"Hi vọng thằng bạn nhỏ không biết điều của mày ở ngoài kia sẽ không bị liên lụy nhé, ha ha!".
Cố ý tấn công người chơi thì sẽ bị hệ thống Ác Mộng trừng phạt, nhưng việc bị liên lụy bởi một sự việc có quy mô lớn thì lại là điều không thể tránh khỏi.
Ninh Viện Viện châm điếu thuốc, ánh mắt dần đông lại, cơ bắp nơi cẳng chân và bả vai căng cứng như thể sắp sửa lao ra như một con linh dương bất cứ lúc nào.
Đinh Bồi An nhẹ vỗ tay cái độp, rồi cả Ân Lưu Minh và Ninh Viện Viện đều cảm giác được một sức hút rất mạnh từ phía sau, khiến họ không tiến thêm được bước nào.
Ninh Viện Viện quay đầu nhìn lướt qua lá bùa chẳng biết đã được dán lên sàn phòng rửa tay từ bao giờ, rồi quay sang Dương Giác với ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Tao chưa thấy ai ngu như mày, tin thuộc hạ của đối thủ mà không hề thắc mắc chút nào".
Đinh Bồi An nở nụ cười khinh miệt, nhấc chân đá văng cánh cửa phòng tài liệu rồi lại mỉa mai Ân Lưu Minh và Ninh Viện Viện.
"Chúng mày ở đây đợi cháy rụi theo nội dung vở kịch đi nhé, mai tao đến nhặt xác cho – cơ mà đấy là nếu tro cốt chúng mày chưa lẫn lộn cả vào nhau thôi, ha ha!".
Bóng dáng gã biến mất trong cánh cửa đen ngòm, chỉ để lại giọng cười ác ý.
Dương Giác cẩn thận ngẩng đầu nhìn Ân Lưu Minh, ngập ngừng áy náy: "Ừm, xin lỗi...!Tôi cũng không còn cách nào khác...".
Cậu ta đã kí khế ước với Đinh Bồi An nên vốn bị vạch sẵn khoảng cách với Ân Lưu Minh và Ninh Viện Viện, có muốn cũng không chen vào nổi – Đinh Bồi An đã cam đoan rằng, đến khi gã thoát khỏi giấc mơ này rồi thành lập công đoàn, cậu ta sẽ được làm thành viên cốt cán.
Vậy là cậu ta cũng có thể dẫn dắt người chơi mới, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng chứ chẳng cần mạo hiểm trong những giấc mơ kì dị nữa.
Chỉ là, đành có lỗi với Ân Lưu Minh vậy...!Nhưng ai mượn y giỏi giang quá mà làm gì? Nếu y cúi đầu nghe theo anh Đinh từ đầu như họ, thì chẳng phải mọi xung đột sẽ được giải quyết sao?
Vậy nên đâu phải lỗi của cậu ta, cậu ta cũng không còn cách nào khác...!
Cố bới cho ra một lí do bé xíu, Dương Giác yên tâm mà theo sát Đinh Bồi An bước vào phòng tài liệu.
Chỉ cần đi vào lấy đề thi, giúp Tề Tiểu Bắc vượt qua kì kiểm tra, họ có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi qua ải...!
"A...! Cút ngay! Thứ gì đấy!".
Bỗng một tiếng thét đau đớn và thảm thiết vang lên trong phòng tài liệu.
Tề Tiểu Bắc vào trộm đề thi nên không bật đèn, căn phòng tối om om, chỉ có thể mờ mờ thấy được giá sách và chiếc bàn trong ấy.
Đinh Bồi An đã vào trước cũng chỉ còn là một bóng đen mơ hồ.
Mà trên người gã là một bóng đen còn mơ hồ và tăm tối hơn đang quấn riết thật chặt, Đinh Bồi An có giãy giụa cách mấy cũng không thoát nổi.
Cả người Dương Giác cứng đờ, đồng tử đột nhiên co lại.
Cậu ta thở gấp như cá mắc cạn, lùi về sau hai bước theo bản năng.
"Tiên sư nó, đạo cụ vô dụng à?".
"Buông tao ra! Cứu với!".
"A...! Đau quá! Đừng mà đừng mà đừng mà đừng mà!".
"Cứu tôi với!".
Đinh Bồi An càng gào càng thảm thiết, tiếng thét như muốn chọc thủng màng nhĩ Dương Giác; nhưng rồi những câu cầu cứu lại nhanh chóng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn âm rên rỉ như người sắp chết đang giãy giụa.
Một thứ chất lỏng mùi gỉ sắt dần chảy từ phòng tài liệu ra ngoài, uốn lượn như rắn.
Nó lan tới đế giày Dương Giác, màu đen tĩnh lặng lóe sáng dưới ánh đèn hành lang.
Đinh Bồi An yếu ớt cựa quậy, giơ tay về phía cậu ta: "Cứu...".
Và khi ấy, Dương Giác cảm nhận được rất rõ rằng thứ "không phải người" đang gặm nhấm gã bắt đầu lia mắt tới chỗ mình.
Cậu ta hét lên một tiếng cao vút như vừa tỉnh mộng, run rẩy lùi về phía sau, lảo đảo chạy ra phía cầu thang rồi nhanh chóng biến mất.
Ninh Viện Viện nhìn chằm chằm vũng máu chảy ra từ phòng tài liệu, khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì thế nhỉ?".
Hai người họ không thấy được những thứ đang xảy ra sau cánh cửa.
Nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết của Đinh Bồi An, lại thấy Dương Giác hoảng hốt chạy trối chết, ai cũng hiểu đã có sự cố rồi.
Như thể muốn xác minh những điều cô nghĩ, một bàn tay đầy máu bấu chặt xuống đất thò ra từ phòng tài liệu, cố bò ra ngoài.
Sắc mặt Đinh Bồi An tái nhợt, từ vai trở xuống bị thứ gì đó đen ngòm bọc kín.
Gã thấy Ninh Viện Viện và Ân Lưu Minh vẫn còn đứng đó thì sáng cả mắt, khổ sở gọi: "Cứu tôi...".
Vẻ mặt Ân Lưu Minh hờ hững, y chẳng hề nhúc nhích.
Đinh Bồi An cố ngóc đầu cầu xin: "Cứu tôi với...!Điểm của tôi xin tặng hết cho hai người...".
Số điểm tích trữ của một người chơi lão làng đã từng vượt ải ba sao, với người chơi mới hay thậm chí vài người chơi lão làng khác mà nói, chính là sự mê hoặc không thể cưỡng lại!
Đinh Bồi An tin chắc rằng Ân Lưu Minh và Ninh Viện Viện không thể từ chối!
Ân Lưu Minh cụp mắt nhìn gã hấp hối, lạnh nhạt đáp lời: "Cũng mê hoặc thật đấy – nhưng rất tiếc...!tôi không di chuyển được".
Đinh Bồi An ngẩn ra, khuôn mặt tái mét vì mất máu quá nhiều lại càng trắng bệch thêm