Edit: Ryal
Ân Lưu Minh buổi tối gần như lúc nào cũng nghiêm mặt, bao giờ tính tình cũng xấu, dù có mặc bộ đồ ngủ đáng yêu mềm mềm cũng không trung hòa nổi cảm giác lạnh lùng tàn khốc ấy.
Giờ y lại đột nhiên mỉm cười, khuôn mặt vốn đẹp đẽ tinh xảo nay như đóa hồng nở rộ, khiến cả Sở Đông lẫn Ninh Viện Viện đều ngẩn ra.
Sở Đông hoàn hồn, khẽ nghiêng đầu: "Vậy thầy Ân định hoàn thành nhiệm vụ thế nào đây?".
"Nhiệm vụ chính yêu cầu tôi giúp lớp 12A3 vượt qua kì thi.
Nhưng trên thực tế, bây giờ phần lớn học sinh lớp 12A3 có thể tự thi đỗ được".
Ân Lưu Minh giảng giải.
"Chỉ còn lại nhóm Nghiêm Hàng và Tề Tiểu Bắc là ngoại lệ".
Ninh Viện Viện khẽ gật đầu.
Đây là thông tin họ đã biết được từ trước.
"Dạy kèm để các trò ấy vượt qua kì thi chỉ trong thời gian ngắn gần như là không thể, đành phải tìm cách khác.
Đối với Nghiêm Hàng, trò ấy muốn thi đỗ thì cách khác chính là trộm đề.
Nếu giấc mơ này là giấc mơ của Tề Tiểu Bắc thì việc ấy cũng chẳng phải kì quái".
Ân Lưu Minh hơi xoay cổ tay, nhìn Sở Đông: "Nhưng nếu kẻ tạo giấc mơ là em...!Một học sinh giỏi gương mẫu, liệu sẽ tạo ra giấc mơ thế này ư?".
Sở Đông cười tủm tỉm: "Sao thầy Ân lại nghi ngờ em thế?".
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng chỉ vào phòng tài liệu: "Vì cậu nhóc đó".
"Tề Tiểu Bắc ư?".
Ân Lưu Minh nói: "Tôi nghi ngờ rằng Tề Tiểu Bắc là giả – hay nói cách khác, cậu nhóc đó căn bản không tồn tại".
Ninh Viện Viện kinh ngạc nhìn y.
Sở Đông chớp mắt mấy cái, không đáp.
"Tôi băng bó vết thương cho Tề Tiểu Bắc hai lần, nhưng sau đó tìm kiểu gì cũng không thấy học sinh nào có đeo băng gạc.
Hôm nay tôi tìm khắp các chậu thường xuân, nhưng vẫn không tìm được cây đại diện cho Tề Tiểu Bắc".
Nụ cười của Sở Đông dần tắt lịm.
"Trong giấc mơ này, mỗi người có một loài hoa đại diện.
Tề Tiểu Bắc lại không, vậy thì chỉ có hai khả năng – hoặc là cậu nhóc ấy có thân phận đặc biệt; hoặc...".
Ân Lưu Minh chậm rãi nói.
"Cậu nhóc ấy không tồn tại".
Tề Tiểu Bắc chính là ảo giác do Sở Đông tạo nên, là phép che mắt dùng để mê hoặc những người chơi tìm tới.
Ninh Viện Viện không khỏi liếc Ân Lưu Minh một cái.
Sở Đông im lặng, rồi lại bỗng mỉm cười: "Em tin là cậu ấy có tồn tại.
Em chỉ tặng cậu ấy một đôi mắt để cậu ấy có thể tự do di chuyển trong ngôi trường này mà thôi".
Theo từng lời cô bé thốt ra, một đôi tay cháy đen rụt rè thò ra từ sau cánh cửa phòng tài liệu, tiếp đến là nửa phần đầu.
Nơi đầu cũng cháy đen hệt như tay, những mảnh tro hôi hám rơi lả tả theo từng chuyển động, chỉ có đôi mắt là giống hệt của người thường.
Khi cặp mắt ấy nhìn Ân Lưu Minh, dường như nó còn phảng phất chút thiện ý.
Ân Lưu Minh liếc "Tề Tiểu Bắc" ở phía kia một cái, bỗng hỏi: "Đêm đó – hoặc có thể nói là đêm nay, em cũng là một trong số những người bị hại từ vụ hỏa hoạn Nghiêm Hàng gây ra đúng không?".
Biểu cảm trên mặt Sở Đông bỗng đọng lại, trông như cô bé đang đeo một chiếc mặt nạ cười quái dị và thiếu tự nhiên trong hành lang tăm tối.
Một lúc lâu sau, cô bé mới khẽ đáp: "Sao thầy Ân lại nghĩ thế? Em vẫn đang sống tốt đây mà".
"Còn sống không có nghĩa em không phải người bị hại".
Ân Lưu Minh ngước mắt: "Lúc trước tôi vẫn cứ nghi ngờ: một kẻ như Nghiêm Hàng – coi trời bằng vung, ngay cả giáo viên cũng chẳng thèm nể nang gì, liệu có biết đối xử dịu dàng với cô gái mình thích như những người bình thường hay không?".
Sở Đông cúi đầu.
Thật lâu sau, cô bé mới khẽ khàng lên tiếng: "Em không biết".
Ân Lưu Minh cũng chẳng nói gì thêm.
Ninh Viện Viện hiểu ra, trong đôi mắt chợt lóe vẻ tức giận: "Thằng cặn bã!".
Sở Đông bỗng xoay người, nhìn về phía cầu thang.
Tiếng bước chân rầm rập vang lên.
Chẳng bao lâu sau, năm sáu "người" chạy tới, kẻ dẫn đầu chính là Nghiêm Hàng vốn đã chuồn sang một phía hành lang khác từ ban nãy.
Ân Lưu Minh cảm giác dường như trước mắt mình có một vách tường bằng không khí mềm mại nhưng chắc chắn xuất hiện, giống hệt lúc y nhìn Tề Tiểu Bắc bị bắt nạt trưa hôm ấy.
Nghiêm Hàng bước tới, tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải thô bạo túm tóc một Sở Đông khác kéo đi, rồi quẳng cô bé xuống trước mặt mấy kẻ còn lại.
Sở Đông trong vở kịch tỏ vẻ sợ hãi, giãy giụa lùi về phía sau, liều chết giữ chặt cổ áo đồng phục như thể đó là cách chống lại sự xâm phạm của những tên kia.
Nghiêm Hàng cười hì hì: "Bé Đông ơi, đã đến nước này rồi thì anh khuyên em đừng bướng nữa".
Mấy tên tay chân phía sau nó cũng rộn lên: "Đúng! Được anh Hàng coi trọng chẳng phải là vận may của mày hay sao!".
"Mày biết cha anh Hàng làm ở đâu không?".
Mặt Sở Đông tái nhợt.
Cô bé cắn chặt môi dưới, những đầu ngón tay siết lấy cổ áo đồng phục cũng trắng bệch: "Tôi, tôi không...".
"Bé Đông à, nếu em không đồng ý thì anh phải dùng biện pháp mạnh thôi".
Nghiêm Hàng vứt điếu thuốc chỉ còn phân nửa sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt Sở Đông một cách mờ ám: "Chắc em không muốn lần đầu tiên của mình diễn ra ở nơi hẻo lánh này lại còn để các anh đây xem hết từ đầu đến cuối đâu nhỉ, ha ha!".
Khuôn mặt Sở Đông tái đến độ gần như trong suốt, sợ hãi lùi về sau hai bước.
Ngay lúc ấy, dưới hành lang vọng lên một giọng nam run run: "Mấy, mấy người mà không đi là tôi, tôi báo cảnh sát đó...".
Nghiêm Hàng ngớ người rồi quay sang, "ha" một tiếng.
Nơi góc rẽ cầu thang là một nam sinh thấp bé mặc bộ đồng phục bẩn thỉu, hai chân cậu run run nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu, cố tỏ vẻ khí thế.
Nghiêm Hàng hất cằm, một tên sai vặt vồ đến chỗ Tề Tiểu Bắc, bẻ tay cậu ghì xuống nền đất lạnh.
Đương nhiên chúng sẽ không biết nặng nhẹ là gì.
Tề Tiểu Bắc đau đến nỗi nhăn mặt, nhưng vẫn kiên trì nói đi nói lại: "Tôi báo cảnh sát, tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy".
"Thằng nghèo như mày đến điện thoại di động còn chẳng có, đòi báo ai?".
Nghiêm Hàng đá Tề Tiểu Bắc lăn hai vòng, khinh thường nói: "Tao đã tính cả rồi, tối nay giáo viên không nghỉ thì cũng đang tập huấn trước khi thi, chẳng ai tới đây đâu – nếu không thì sao tao lấy được đề, ha ha!".
Một nhúm hoa thường xuân được tết tỉ mỉ rơi ra từ túi áo đồng phục của cậu, sau đó bị Nghiêm Hàng giẫm bẹp.
Mặt Tề Tiểu Bắc tái đi, cậu cố giãy giụa: "Mấy người, không, không thể làm thế được...".
Dường như cậu còn muốn nói gì thêm nữa, rồi lại bị tên tay chân thọi một cú vào miệng.
Gã thu tay về: "Anh Hàng à, mình làm gì với thằng này đây?".
Nghiêm Hàng tỏ vẻ suy tư một hồi, mới đáp: "Nhốt nó vào phòng tài liệu, để nó lấy tập đề tao muốn ra đây".
Nó quay đầu bảo Tề Tiểu Bắc: "Nếu mày làm nhanh, tao thả cả hai đứa".
Tề Tiểu Bắc đột nhiên dừng giãy giụa, đôi mắt chợt sáng lên.
Song, khi Tề Tiểu Bắc thực sự cầm đề bước ra, Nghiêm Hàng lại đá cậu về phòng tài liệu.
Nó đóng cửa, vớ lấy chiếc gậy gỗ bên cạnh đập mạnh một cái.
Phần khóa cửa lập tức lõm vào một góc.
Nghiêm Hàng chẳng hề đếm xỉa tới tiếng gào của Tề Tiểu Bắc, chỉ nhấc chân đạp lên chùm thường xuân khô kia, cười nhạo nhìn Sở Đông: "Bé Đông ơi, em tặng nó đấy à? Keo kiệt thật...!Nhưng bạn trai em ghen rồi đây này".
Dường như Sở Đông không chịu đựng nổi nữa, cô bé chảy nước mắt, liều chết gào lên: "Mày không phải bạn trai tao! Thả bọn tao ra!".
Nghiêm Hàng cười lạnh một tiếng, móc bật lửa ra đốt những mảnh thường xuân đã nát vụn.
Rồi nó tiện tay quăng tất cả sang một bên: "Bé Đông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...".
Nghiêm Hàng bắt đầu kéo cổ áo cô bé, mới xé được mấy cái thì đám tay chân phía sau đã hoảng hốt kêu lên: "Anh Hàng ơi! Lửa! Lửa kìa".
Nó bỗng quay đầu, phát hiện mớ rèm cửa sổ và cái bàn học cũ bên cạnh đã bắt đầu cháy.
"Đệt!".
Nghiêm Hàng đứng lên, quan sát xung quanh một chốc, hơi ngẫm nghĩ rồi cười lạnh với Sở Đông: "Lần này tha cho em nhé".
Rồi nó hô lên với đám tay sai: "Đi!".
Sở Đông ngồi sững sờ dưới đất một hồi lâu mới túm cổ áo, chật vật đứng lên.
Lúc này lửa đã lan khá rộng.
Cô bé nhào tới trước cửa phòng tài liệu, run rẩy vặn khóa: "Tề Tiểu Bắc! Cậu mau ra đây đi! Cháy rồi!".
Nhưng cái khóa cửa đã bị đập dúm dó chẳng khác nào nút thắt chết, một nữ sinh cấp ba không đủ sức vặn ra được.
Sở Đông sợ đến nỗi gõ cửa rầm rầm, khóc thút thít: "Tề Tiểu Bắc ơi!".
Đột nhiên một giọng buồn buồn vọng ra: "Sở, Sở Đông à, cậu cứ chạy trước đi".
Sở Đông ngẩn người.
"Tớ, tớ không sao...".
"Nói linh tinh gì đấy!".
Sở Đông mắng một câu, lau mặt rồi nghiến răng: "Tớ đi gọi người đến cứu, cậu thử dùng ghế đập cửa xem!".
Cô bé quệt tay thật mạnh, quay đầu chạy xuống tầng.
Sở Đông lẳng lặng nhìn nội dung vở kịch, nước mắt rơi tí tách, trên mặt cô bé đầy những cảm xúc thù hận, sợ hãi, căm ghét.
Hai hàng mày nhíu chặt của Ân Lưu Minh lại thoáng giãn ra, y định mở miệng nói gì thì ở một đầu hành lang khác đột ngột vang lên tiếng cười quái dị:
"Mày chạy! Mày chạy mà! Mày đâu có tìm người cứu nó!".
Ân Lưu Minh nhìn sang hướng ấy.
Nghiêm Hàng thật chỉ vào Sở Đông, cười hô hố, giọng nói bén nhọn chẳng còn giống con người: "Tại mày hại nó, tại mày hại chết nó!".
Sắc mặt Sở Đông tái nhợt, cô bé lùi về sau một bước, tựa vào cánh cửa: "Không phải tao!".
Nghiêm Hàng như thể túm được nhánh cỏ cứu mạng mà nhìn Ân Lưu Minh vẻ cầu xin, rồi lại nhìn bóng người cháy đen thui ở cửa phòng tài liệu, ngón tay run run: "Mày muốn tìm thì tìm Sở Đông ấy, mọi chuyện không liên quan đến tao!".
Tề Tiểu Bắc cháy đen đứng đó, im lặng nhìn chằm chằm Nghiêm Hàng.
Nó sợ hãi lùi về sau một bước.
Ân Lưu Minh khẽ lên tiếng: "Sở Đông không nuốt lời, em ấy đi gọi người tới cứu thật".
Nghiêm Hàng trợn mắt, vẻ không tin nổi.
Sở Đông khẽ lau nước mắt, giọng hơi nghẹt lại: "Sao thầy biết?".
Ân Lưu Minh xỏ tay vào túi, đặt lên sách minh họa: "Người em tìm...!Chắc là chủ nhiệm Tưởng, đúng không?".
Sau đó bóng dáng chủ nhiệm Tưởng xuất hiện trước mắt họ.
Sở Đông bỗng mở to hai mắt, giọng run run: "Thầy, thầy Tưởng ơi...".
Cả người cô bé bỗng mềm nhũn, co quắp nằm trên đất, gào khóc như đã phát điên: "Em xin lỗi thầy Tưởng...!Xin lỗi Tề Tiểu Bắc...!Tại em hết, nếu không phải do em...!Nếu không phải do em...".
Ân Lưu Minh khẽ thở dài.
Sau khi chạy xuống tầng, Sở Đông tìm được chủ nhiệm Tưởng còn ở lại trực, ông cũng chạy đi cứu Tề Tiểu Bắc – nhưng có lẽ vì lửa quá lớn, có lẽ vì khói quá dày, nên cả hai người đều chôn thây nơi biển lửa.
Giấc mơ này không thuộc về Tề Tiểu Bắc bị bắt nạt rồi chết giữa cơn hỏa hoạn, mà là của Sở Đông bị hối hận và khổ đau giày vò.
Cô bé oán hận tên Nghiêm Hàng đã gây ra tất cả mọi chuyện, lại căm ghét sự bất lực của chính mình – nếu không phải tại cô bé, thì Tề Tiểu Bắc và chủ nhiệm Tưởng cũng không phải chết.
Oán hận và hối hận đan vào nhau, tạo thành giấc mơ sống chết luân hồi.
Bởi vậy nên trong giấc mơ này ai cũng có loài hoa đại diện, nhưng Tề Tiểu Bắc và chủ nhiệm Tưởng mà Sở Đông biết rõ rằng không còn trên thế gian này nữa thì lại chẳng có;
Những học sinh lớp 12A3 ngày thường chỉ lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn Tề Tiểu Bắc mà Sở Đông chẳng biết phải đối xử ra sao thì sống dậy rồi lại chết đi;
Nghiêm Hàng là kẻ khởi xướng tất cả trở thành đối tượng để cô bé trút giận, bị ngọn lửa của giận dữ và hối hận là biểu tượng của những oán hận trong lòng Sở Đông đốt thành thi thể cháy rụi;
Còn nhiệm vụ chính của họ...!
Ân Lưu Minh nhìn Sở Đông đang phát rồ.
Trong khi cô bé gào khóc, không khí xung quanh đột ngột nóng lên.
Những đóa hoa lửa ngưng tụ lại và nhô ra từ vách tường, tinh xảo và đẹp đẽ, đồng thời mang cả mùi chết chóc vấn vương.
Nhìn thấy chúng, Nghiêm Hàng vội bò về phía cầu thang: "Đừng tới đây! Đừng tới đây a a!".
Vô số ngọn lửa ùa đến chui vào thân thể nó, sau đó tiếng nổ và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Thân thể Nghiêm Hàng chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, biến thành đám tro tàn cháy khét hôi thối.
Đám hoa lửa chậm rãi trôi bồng bềnh đến trước mặt Ân Lưu Minh và Ninh Viện Viện, như con rắn đang rình mồi.
Y nghe Ninh Viện Viện thấp giọng chửi một câu.
Chửi Đinh Bồi An.
Nếu không phải tại thằng Đinh Bồi An chết tiệt, họ đã trốn được từ lâu rồi.
Ân Lưu Minh nhẹ nhàng mở kĩ năng "giáo huấn" của "vong hồn cháy rụi" – chủ nhiệm Tưởng.
"Sở Đông à".
Chủ nhiệm Tưởng lên tiếng.
"Không phải tại em đâu".
Sở Đông cúi đầu ôm chân, không ngừng run rẩy.
"Kẻ bạo lực học đường là Nghiêm Hàng, kẻ muốn cưỡng ép em cũng là Nghiêm Hàng, kẻ nhốt Tề Tiểu Bắc vào đó là Nghiêm Hàng, kẻ gây ra vụ hỏa hoạn vẫn là Nghiêm Hàng".
Trên gương mặt vuông vắn của chủ nhiệm Tưởng hệt một vệt thở than ôn hòa.
"Em có lỗi gì cơ chứ?".
Sở Đông vẫn cúi đầu, thấp giọng: "Nhưng...!Nếu em không tồn tại, thì những chuyện đó cũng sẽ chẳng xảy ra".
"Em phải biết một điều: Người bị hại không tồn tại thì kẻ phạm tội cũng không dừng phạm tội.
Không phải em thì cũng là một nữ sinh khác, một Tề Tiểu Bắc khác.
Không phải hỏa hoạn thì cũng có thể là cưỡng dâm, cướp giật, giết người".
Chủ nhiệm Tưởng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Sở Đông.
"Thầy không phải giáo viên dạy môn tư tưởng, có lẽ lời thầy không chính xác.
Thầy hi vọng em là người có trách nhiệm.
Nếu lỗi là do em, mong em đừng trốn tránh; nếu em chẳng làm gì sai, thì em cũng không cần gánh vác.
Hơn nữa...".
Chủ nhiệm Tưởng hơi ngừng, giọng mang chút thở than.
"Trong sự việc lần này, em không hề sai gì cả – nếu nhất định phải có một người gánh vác trách nhiệm...!Thầy là thầy các em, nhưng lại không bảo vệ nổi những đứa trẻ mình dạy dỗ.
Lẽ ra em không nên băn khoăn ai đúng và ai sai, bởi vốn dĩ chuyện này không nên xuất hiện".
Bờ vai Sở Đông run run, cô bé ngẩng đầu, chớp mắt mờ mịt nhìn chủ nhiệm Tưởng.
Bên cạnh cô bé, Tề Tiểu Bắc cháy đen thui trông rõ đáng sợ cũng ngồi xổm xuống.
Cậu muốn vỗ vai an ủi Sở Đông giống chủ nhiệm Tưởng, nhưng nhìn hai tay đen kịt của mình thì lại yên lặng rụt về.
Chủ nhiệm Tưởng nắm chặt tay Tề Tiểu Bắc, thở dài: "Xin lỗi, thầy không cứu được em".
Tề Tiểu Bắc cứng đờ trong chốc lát, rồi lẩm bẩm: "Không sao ạ...!Thực ra em cũng không muốn sống sót cho lắm...".
Cuối cùng Sở Đông cũng òa khóc, nhào vào lòng chủ nhiệm Tưởng.
Dường như cô bé đã dỡ được gánh nặng ngàn cân nên gào khóc chẳng chút kiêng dè, như muốn rũ bỏ tất thảy những oan ức và áy náy.
Ninh Viện Viện im lặng rồi thở dài, đốt một điếu thuốc mới: "Cứ thế là kết thúc ư?".
Cô quay đầu, phát hiện Ân Lưu Minh vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước.
Ninh Viện Viện hơi run: "Sao thế?".
"Đừng quên nhiệm vụ chính của chúng ta".
Ân Lưu Minh khẽ nói.
"Giúp học sinh lớp 12A3 vượt qua kì thi...!Không phải tháo gỡ được khúc mắc của Sở Đông là xong chuyện".
Ninh Viện Viện cắn điếu thuốc, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Cô trầm tư một chốc rồi nói: "Sở Đông là kẻ tạo giấc mơ, nghĩa là bản thân cô bé không sợ thi trượt.
Vậy đối với cô bé thì kì thi lần này chỉ là ranh giới sống chết mà thôi".
Trước kì thi là cuộc sống bình thường; nhưng sau tối nay, tòa nhà văn phòng có cháy, đề thi cũng lụi tàn theo lửa, một học sinh và một giáo viên thiệt mạng, kì thi không thể diễn ra được.
Cuộc đời Sở Đông cũng theo đó mà thay đổi.
Cô bé muốn lớp 12A3 vượt qua kì thi, thực ra là muốn...!kì thi này có thể diễn ra một cách bình thường.
Bởi như vậy có nghĩa là Tề Tiểu Bắc và chủ nhiệm Tưởng không chết, cuộc sống cấp ba của cô bé có thể tiếp tục như bình thường.
Trong giấc mơ này, sau vụ cháy, ngày mai sẽ không bao giờ đến.
Bất kì hành động nào cố bước vào ngày hôm sau của người chơi đều sẽ bị giấc mơ ngăn cản.
Như Đinh Bồi An mới chết thảm trong phòng tài liệu, hay như những đóa hoa tươi rạng rỡ trong nắng gió ngoài vườn kia.
Sở Đông muốn Tề Tiểu Bắc và chủ nhiệm Tưởng được sống, cũng muốn trừng phạt Nghiêm Hàng, đồng thời trừng phạt cả chính mình.
Đây là nơi Sở Đông náu mình để trốn tránh hiện thực.
Nghĩa là, nếu họ muốn hoàn thành nhiệm vụ thì đối thủ của họ...!
Sở Đông lau nước mắt đứng dậy, nhìn chủ nhiệm Tưởng rồi nhìn Tề Tiểu Bắc, cố mỉm cười: "Xin lỗi, để hai người phải lo lắng rồi".
Cô bé quay đầu nhìn Ân Lưu Minh, đôi mắt đẹp chợt thoáng vẻ phức tạp: "Cảm ơn thầy Ân.
Nhưng em không thể để thầy hoàn thành nhiệm vụ được".
Sở Đông nói xong, vô số đóa hoa lửa tụ lại tầng tầng lớp lớp, cánh hoa lửa đỏ như đóa hồng trông đến là rực rỡ, mỗi đóa có thể hoàn toàn nuốt chửng sinh mệnh của một người.
Sự nguy hiểm này lại càng khiến chúng quyến rũ hơn.
Tuy cô bé sáng tạo ra giấc mơ này vì bị nỗi thống khổ giày vò, nhưng ở nơi đây, cô bé có thể hồi sinh người thầy và người bạn đã chết, có thể khiến kẻ gây ra tất cả mọi chuyện bị giam cầm vĩnh viễn trong nỗi đau bị cháy rụi!
Sở Đông kéo tay Tề Tiểu Bắc và chủ nhiệm Tưởng, lùi về sau một bước: "Đến hừng đông khi thời gian kì thi diễn ra kết thúc, hai người có thể đi".
Đương nhiên, như thế cũng có nghĩa là nhiệm vụ của họ đã thất bại.
Đối với Ninh Viện Viện thì nhiệm vụ thất bại chỉ đơn giản là không có phần thưởng gì; nhưng đối với Ân Lưu Minh hậu quả sẽ là y bị trò chơi Ác Mộng từ chối.
Ân Lưu Minh khẽ xoay cổ tay: "Tôi có một đề nghị khác".
Sở Đông mím môi, chỉ huy những đóa hoa lửa tiến đến gần thêm một chút: "Em không muốn khiến thầy bị thương đâu".
Ân Lưu Minh chậm rãi thò tay vào ba lô.
Sở Đông chăm chú nhìn y, ngay cả Ninh Viện Viện cũng nghển cổ ngó theo bản năng.
...!Liệu Ân Lưu Minh sẽ lấy thứ gì ra để xoay chuyển tình thế đây?
Y móc ra một mớ thường xuân được buộc chặt, rồi bỗng ném về phía đám hoa lửa: "Món quà đáp lễ em muốn này".
Sở Đông ngẩn người, rồi tỏ vẻ ngạc nhiên.
...!Đã đến lúc này rồi mà thầy Ân vẫn còn muốn hoàn thành nhiệm vụ phụ ư?
Tuy là kẻ tạo giấc mơ, nhưng cô bé vẫn phải tuân theo những quy tắc trong này.
Cô bé lúc nào cũng muốn tìm được cây thường xuân đại diện cho linh hồn của Nghiêm Hàng, nhưng vẫn mãi không thể toại nguyện.
Giờ đây khuôn mặt Sở Đông lạnh như băng, giơ một ngón tay, vô số những đóa hoa lửa dâng lên bao vây đám thường xuân đó.
Chúng phát ra tiếng gào khóc thê thảm hệt như con người, rồi những âm thanh ấy cũng mau chóng tắt dần.
Sáu dây thường xuân héo rụi trong chớp mắt, rơi vào tay Sở Đông.
Cô bé thỏa mãn mỉm cười: "Cảm ơn thầy Ân...!Có chúng rồi, sau này em không cần nhờ luân hồi để thiêu chết Nghiêm Hàng nữa".
Trong giấc mơ của cô bé, nội dung vở kịch phải diễn ra tuần hoàn đầy đủ từ đầu đến cuối mới dẫn đến kết cục Nghiêm Hàng bị thiêu chết.
Nhưng nếu nắm giữ linh hồn của nó trong tay, cô bé có thể cố định nó ở một nơi mãi mãi, để Nghiêm Hàng vĩnh viễn bị cơn thống khổ giày vò.
Ân Lưu Minh cũng mỉm cười như thỏa mãn: "Tôi cũng thấy ổn lắm".
Bên tai y vang lên tiếng "xẹt xẹt", rồi tiếp đó là một giọng máy móc:
[Nhiệm vụ phụ hoàn thành.
Sở Đông nhận được sáu phần quà đáp lễ, hết sức hài lòng, thưởng người chơi 6 điểm].
Khi hoàn thành một giai đoạn của nhiệm vụ chính chỉ được cho 1 điểm, nhưng bây giờ bụp cái 6 điểm...!Có thể thấy phần thưởng của nhiệm vụ phụ phong phú tới mức nào.
Ân Lưu Minh chậm rãi lấy sách minh họa ra, chạm ngón tay lên đó: "Sở Đông này, trong giấc mơ của em thì mỗi người ai cũng có một đóa hoa, đúng không?".
Sở Đông tỏ vẻ cảnh giác: "Thầy Ân muốn ra tay với đóa hoa thuộc về em à? Tiếc thật, loài hoa của em giấu trong vườn ấy, dù thầy có bảo thầy Trì đi tìm thì cũng không tìm được đâu".
"Tôi không cần vị trí chính xác".
Một dấu ấn màu lam nhạt dần sáng lên trong lòng bàn tay y, Ân Lưu Minh nhẹ nhàng nở nụ cười với Sở Đông: "Chỉ cần biết đại khái là được rồi".
Nói xong, y mở năng lực của "Ngọn lửa của giận dữ và hối hận" trong sách minh họa, tặng cho nó cả năng lượng cường hóa mà Thẩm Lâu đã cho mình.
Trong thoáng chốc, một đóa hồng lửa màu vàng óng hiện ra.
Nó hệt như vật sống, xuyên qua bức tường sau lưng Ân Lưu Minh, biến mất trong tòa nhà văn phòng.
"Ầm!".
Một tiếng nổ rền đinh tai nhức óc vang lên, nghe có vẻ xa, nhưng vẫn khiến mặt tường bên cạnh Ân Lưu Minh tróc sơn rào rào.
Gần như ngay lúc ấy, cả Ân Lưu Minh và Ninh Viện Viện đều có một cảm giác kì lạ – như thể tất thảy trói buộc trong thế giới giấc mơ này bỗng nhiên biến mất, dòng chảy thời gian đã trở lại bình thường, ngay cả nơi hành lang âm u cũng được ánh trăng dịu dàng chiếu rọi.
Sở Đông ngẩn người, rồi bỗng biến sắc, trợn mắt gào một tiếng "không", rồi ngửa người ra sau ngã xuống.
Chủ nhiệm Tưởng và Tề Tiểu Bắc bên cạnh giơ tay ra đỡ lấy cô bé theo bản năng.
Những đóa hoa lửa chặn giữa họ biến thành