Edit: Ryal
Dương Dương bỗng khựng lại, chăm chú nhìn Ân Lưu Minh.
Y nói: "Dù em có không nỡ thì cũng phải biết ta không thể đảo ngược cái chết.
Em giữ em gái em ở lại đây càng lâu thì cô bé cũng chỉ ngày càng cực đoan và bướng bỉnh hơn thôi".
Dương Dương yên lặng đứng trước vòng quay khổng lồ.
Những giọt mưa Coca rơi xuống đầu nó, nhỏ tong tong theo từng sợi tóc, đọng lại thành vũng dưới đất.
Dương Dương bỗng cất tiếng, giọng nói non nớt trẻ thơ thoáng nét trầm trầm: "Em biết".
Nó ngẩng đầu, đôi ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm Ân Lưu Minh dần lộ chút tức giận: "Nhưng chẳng phải người lớn các anh đã hại chết em ấy hay sao? Em chỉ muốn chơi thật vui cùng Nguyệt Nguyệt thôi! Các anh tự xông vào đây cơ mà!".
Giọng nó sắc nhọn dần theo nỗi kich động: "Em biết Nguyệt Nguyệt ngày càng thất thường, nhưng em không quan tâm!".
Dương Dương gào lên, và xung quanh cũng bắt đầu nổi cuồng phong.
Những lớp gạch bằng bánh mì bỗng nứt vỡ, từng con gấu bông chui ra từ lòng đất, chúng há to miệng, nhìn đám Ân Lưu Minh một cách dữ tợn.
Ân Lưu Minh ra hiệu cho Tư Hòa chầm chậm lùi ra sau, nhìn về phía Dương Dương: "Cứ thế này thì em cũng sẽ chết".
Dương Dương phồng má, lặp lại: "Em không quan tâm".
Nó hơi cúi đầu.
"Em là anh trai, anh trai phải bảo vệ em gái.
Nhưng em không làm được, em không phải anh trai tốt...!Vậy nên, lần này em sẽ bảo vệ Nguyệt Nguyệt!".
Theo tiếng hét của nó, đám gấu bông gầm gừ rồi nhào tới chỗ Ân Lưu Minh.
Y thở dài: "Đi thôi".
Xem ra không thể khuyên bảo Dương Dương được.
Ở cái tuổi này, cả ý thức về sống chết và đúng sai đều chưa được hình thành triệt để.
Khi trẻ con có được thứ không tầm thường thì chẳng muốn buông tay nữa, mà chúng cũng không hiểu sự sống và cái chết nặng nề tới mức nào.
Tuy những con gấu bông Dương Dương thả ra rất hung dữ nhưng tốc độ lại không nhanh lắm, truy sát người đồ chơi mười mấy cm thì còn được, chứ đuổi theo Hàn Triệt lái xe và Ân Lưu Minh được Tư Hòa bế theo thì không.
Họ thoát khỏi khu vòng quay mà Dương Dương chiếm đóng, tìm một góc an toàn ngồi lại.
Cuối cùng heo bông cũng chẳng cần kiềm chế tính tò mò nữa: "Đại ca Ân ơi, chuyện của hai đứa giời con kia là thế nào vậy?".
Ân Lưu Minh liếc cậu một cái: "Dương Dương và Nguyệt Nguyệt chính là những kẻ tạo giấc mơ, và Nguyệt Nguyệt đã chết trong hiện thực.
Nếu dựa theo những tiểu tiết ở đây thì có lẽ cô bé chết khi bị bắt cóc".
Heo bông muốn gãi đầu nhưng cái móng ngắn cũn không với tới, đành bỏ cuộc: "Sao anh biết?".
"Thú bông".
Ân Lưu Minh chỉ vào cậu.
"Thú bông lớn hay nhỏ cũng đều là món đồ chơi mà trẻ con tuổi này yêu thích, nhưng trong giấc mơ, chúng – và cả những người chơi bị cặp song sinh coi là đồ chơi – đều là kẻ thù".
Hàn Triệt cất tiếng: "Nghĩa là chúng từng bị tổn thương bởi những kẻ đội lốt thú bông".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Nếu ngẫm lại nỗi hận của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt với người lớn, thì thực ra cũng không khó đoán – cách đơn giản nhất để bắt cóc một đứa bé giữa dòng người đông đúc của công viên giải trí là gì?".
Những nhân viên công tác mặc trang phục thú bông khổng lồ, đâu đâu cũng thấy được.
Heo bông ngộ ra, hít một hơi sâu: "Có kẻ gây mê Nguyệt Nguyệt rồi nhét vào trang phục thú bông, muốn bắt cóc cô bé ư?".
"Chắc vậy.
Trong khoảng thời gian ấy, có thể thủ phạm bắt cóc không tìm được cơ hội thích hợp để trốn thoát, hoặc xử lí không thích đáng, nên Nguyệt Nguyệt chết trong bộ trang phục thú bông".
Ân Lưu Minh vỗ vào bụng cậu.
"Thế nên, trong giấc mơ của cặp sinh đôi thì người chơi chết đi sẽ trở thành thú bông...!không, có thể nói không phải trở thành thú bông, mà là bị thú bông nuốt vào bụng".
Heo bông chợt thấy sau lưng mình lành lạnh.
Cậu sờ bụng mình: "Nghĩa là giờ tôi đang bị xơi tái à?".
"Đại khái là vậy".
Ân Lưu Minh kể sơ qua về công viên giải trí ở bên kia: "Hai công viên có lẽ tương ứng với giấc mơ của cặp song sinh, khung cảnh hoang vu hẻo lánh là thứ khắc họa chân thực nhất nội tâm của Nguyệt Nguyệt.
Sau khi ý thức và cơ thể của người chơi bị tách ra, ý thức thì ở đây chơi đùa cùng hai đứa trẻ, còn cơ thể ở phía kia chịu trừng phạt.
Sau ba lần trừng phạt, cơ thể sẽ bị mang đi".
"Mang đi đâu cơ?".
Ân Lưu Minh xòe tay: "Tạm thời chưa rõ, còn chờ kết quả điều tra đã".
Heo bông thoáng nghi ngờ, rồi nhớ tới một ai đó: "Chu Tử Kỳ vẫn còn đang điều tra ở bên kia ư?".
Ân Lưu Minh hơi khựng lại: "Không, hắn ta muốn mưu sát tôi, đã dùng hết ba lần cơ hội nên chết rồi".
"Ớ?".
Heo bông chớp chớp mắt, thoáng giật mình – nhưng thấy Hàn Triệt có vẻ bình tĩnh, cậu lại thấy có phải mình hơi lố hay chăng.
Cậu chỉ nặn ra được một câu: "Thế ai đang điều tra vậy?".
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ: "Yêu thú của tôi".
Thẩm Lâu xoa xoa mũi, khẽ hắt hơi, lầm bà lầm bầm: "Có phải ai đó đang thầm chửi mình không nhỉ?".
Diệp Thanh Thanh đứng ngay cạnh hắn, một tay kéo tên hề quái dị và một tay túm gấu bông, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Anh Thẩm à, mình đang đánh quái đấy, anh đừng nhớ người yêu nữa được không?".
"Thế thì không tiện rồi".
Thẩm Lâu híp mắt cười, nhìn một vòng xung quanh.
"Còn quái vật nào khác không?".
"Hình như chỉ có hai con này thôi, đợi thầy Ân về là thu vào sách minh họa được rồi".
Diệp Thanh Thanh thở dài.
"Anh Thẩm ơi, ta đánh Boss kiểu gì giờ?".
Thẩm Lâu đá bay một tên người máy cạnh mình, khẽ cười: "Boss có ở bên này đâu mà đánh".
Tư Hòa lấy ra một thứ na ná điện thoại di động, đặt trước mặt Ân Lưu Minh và Hàn Triệt.
"Đây là gì?".
Ân Lưu Minh giơ phần ống nghe to bằng cái chày gỗ lên: "Thứ này có thể lọc ra những kí ức mọi người đã lãng quên, sau đó phát thành hình...!Đại khái là vậy".
Ánh mắt Hàn Triệt chợt ngưng kết lại.
Ngay cả heo bông cũng có vẻ hưng phấn: "Xịn vậy sao?".
"Nhưng tôi chưa xác định được là có tác dụng hay không".
Đạo cụ này Thẩm Lâu cướp từ Lôi Anh Triết, mà mới dùng cho mỗi hắn thôi.
Theo lời giải thích của Thẩm Lâu thì với hắn, nó là vô dụng.
Thực ra Ân Lưu Minh vẫn luôn nghi ngờ điều ấy, nhưng y chưa tìm được cơ hội thăm dò Thẩm Lâu.
Giờ thì đành thử khơi lại hồi ức của heo bông và Hàn Triệt trước đã.
"Hai người có thể thử".
Ân Lưu Minh làm động tác mời.
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Triệt thoáng vẻ hứng thú: "Dùng thế nào?".
"Cái này là ống nghe".
Ân Lưu Minh giơ lên cái ống nghe chẳng to hơn đầu họ là bao.
"Thử ghé tai vào đây xem?".
Hàn Triệt thử cầm lấy một cái.
Heo bông cũng gian nan dùng móng khều lên một cái.
Ân Lưu Minh định nói điều gì, nhưng Hàn Triệt liếc sang y: "Tránh ra".
Y nhíu mày: "Sao, có việc gì tôi không được xem à?".
Gã lạnh nhạt đáp: "Biết đâu được".
Ân Lưu Minh cũng đã tương đối hiểu tính Hàn Triệt, bèn thuận ý gã mà lùi ra xa.
Tư Hòa cũng đi ra ngoài.
Anh thu nhỏ cơ thể mình, nhìn Ân Lưu Minh dựa vào tường mà ngước lên bầu trời, chần chừ một lúc rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Họ có đáng tin không?".
Y nhìn sang: "Anh thấy họ có vấn đề à?".
"Không, chỉ là tôi thấy...!đạo cụ quan trọng thế kia, cậu yên tâm đưa cho họ à?".
Ân Lưu Minh híp mắt cười: "Chỉ là một món đạo cụ thôi, không cần lo lắng, họ đáng tin mà".
Tư Hòa im lặng nhìn nụ cười ấy, bỗng nói: "Cậu và Thẩm Lâu giống nhau thật".
Ân Lưu Minh chợt ngừng cười: "Giống chỗ nào?".
Tư Hòa hơi ngẫm nghĩ: "Hai người cười khá giống nhau...!Chủ yếu là về mặt cảm giác".
Ân Lưu Minh nói: "Có lẽ do nụ cười xã giao của tôi khiến anh thấy giả tạo chăng?".
"Không, thực ra...!cậu buổi tối còn giống hắn hơn".
Ân Lưu Minh đanh mặt.
Mặt Tư Hòa lại dịu đi, thoáng ý cười.
Y nhìn anh, bỗng nói: "Cuối cùng anh cũng cười rồi".
Tư Hòa run run.
"Anh vẫn còn băn khoăn liệu mình có phải Tư Hòa thực hay không, đúng chứ?".
Ý cười nơi khóe môi Tư Hòa nhạt phai, anh cười khổ: "Hai ta nhất định phải khiến nhau tổn thương vậy sao?".
"Anh làm tôi tổn thương trước mà".
Ân Lưu Minh vỗ vai Tư Hòa.
"Thẩm Lâu nói sao?".
"Hắn nói sẽ để tôi tự suy nghĩ".
Tư Hòa bối rối thuật lại lời Thẩm Lâu.
"Chỉ cần mi cảm thấy mình là người ấy, thì mi sẽ chính là người ấy, nhưng rốt cuộc tôi có phải Tư Hòa hay không thì nên để người khác đánh giá bằng cái nhìn khách quan chứ?".
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc, bỗng đề nghị: "Sau khi rời khỏi giấc mơ này thì anh nói chuyện với Tư Thành đi".
Cơ thể Tư Hòa đột nhiên cứng đờ, anh đáp lời trong vô thức: "Không được.
Nếu tôi không phải Tư Hòa thật thì chẳng lẽ Tiểu Thành sẽ uổng công vui mừng hay sao? Mà dù có phải thì bây giờ tôi cũng chẳng bảo vệ được nó nữa, có nói cho nó biết cũng vô dụng".
"Tư Thành đâu phải trẻ con mà lúc nào cũng cần anh bảo vệ".
Ân Lưu Minh nói.
"Anh tưởng cậu ta ngây thơ lắm à.
Tuy lúc trước cậu ta có hấp tấp thật, nhưng anh cũng đừng coi cậu ta là trẻ con, càng làm thế cậu ta càng dễ nảy sinh tâm lí phản nghịch hơn đấy".
Tư Hòa im lặng.
Một lúc sau, anh mới cất lời: "Tôi từng hứa với cha mẹ là sẽ chăm sóc em trai thật tốt.
Nhưng bây giờ, dù là thật hay là giả, nếu có nói cho nó biết thì tôi cũng chỉ trở thành gánh nặng của nó mà thôi".
Ân Lưu Minh bỗng mỉm cười: "Thấy không, anh vẫn coi mình là Tư Hòa thật...!Nếu không sao anh phải để ý tới điều Tư Hòa từng hứa?".
Tư Hòa ngẩn người.
"Với lại...!Tôi nói rồi, đừng tưởng Tư Thành là người ngây thơ".
Y nói xa xăm.
"Chắc chắn bây giờ cậu ta đang lùng sục khắp nơi để tìm tôi, vì muốn gặp anh đấy...!Anh nên nói những lời giải thích này với chính cậu ta thì hơn".
Khi Ân Lưu Minh và Tư Hòa quay lại, bầu không khí giữa Hàn Triệt cùng heo bông có hơi là lạ.
"Sao thế?".
Heo bông bỏ hai cái móng che trên mặt xuống, lắp ba lắp bắp: "Không, không có gì".
Ân Lưu Minh quan sát cậu một lúc: "Không có gì thì sao cậu lại đỏ mặt?".
"Tại trời nóng ấy mà".
Y cau mày nhìn sang chỗ Hàn Triệt.
Gã vẫn lạnh mặt, bình tĩnh nói: "Không có gì, trong trí nhớ của nó có vài hình ảnh không hợp với trẻ em".
Ân Lưu Minh liếc heo bông: "Tưởng cậu bảo cậu chưa bao giờ chơi lớn mà?".
Mặt heo bông đã đỏ hơn cả vải nhung trên người rồi.
Ân Lưu Minh nhìn Hàn Triệt và heo bông giữ khoảng cách với nhau mà chợt ngộ ra điều gì, lại thấy biểu cảm trên mặt gã thì nhíu mày không hỏi kĩ, chỉ đổi vấn đề: "Tìm được manh mối nào chưa?".
Hàn Triệt nhíu mày: "Kí ức tương đối lộn xộn, hơn nữa không biết có phải do đạo cụ có vấn đề hay không mà của tao với nó bị lẫn vào nhau".
"Điểm chung là gì?".
"Một công viên giải trí khác rất vắng người, Dương Dương trong nhà xưởng sản xuất thú bông, một cái bóng nằm trên giường bệnh".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Có thấy rõ người trên giường bệnh là ai không?".
"Hẳn là một trong hai đứa bé".
Hàn Triệt nói.
"Góc nhìn từ dưới lên, không biết là Dương Dương hay Nguyệt Nguyệt".
Gã thuật lại sơ qua vài cảnh quan trọng.
"Có lẽ cảnh chi tiết nhất là tao bị nó cắn chặt vào tay".
Chắc bởi đó là cảnh tượng cuối cùng trước khi thân phận gã bị biến đổi, nên được khắc ghi sâu đậm.
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ: "Tôi đã tìm được cơ thể của các người chơi ở