Edit: Ryal
Một con thợ máy dây cót khác kẽo kẹt bước tới trước mặt Ân Lưu Minh và Liên Vũ, nhìn thấy họ thì ngớ ra, như thể chẳng hiểu tại sao hai con thú bông này trông lại kì dị đến thế.
Ân Lưu Minh và Liên Vũ bèn nhảy thẳng xuống khỏi băng chuyền, nhanh chân chạy trốn trước khi thợ máy dây cót kịp phản ứng lại.
Liên Vũ vừa chạy vừa hỏi: "Phải tìm cơ thể của Hàn Triệt ở đâu đây?".
"Ở chỗ có nhiều đồ chơi".
Ân Lưu Minh né khỏi đòn tấn công của thợ máy dây cót, giải thích thật nhanh.
"Kiểu từ người chơi thành thú bông rồi lại quay về làm người chơi như Hàn Triệt, thì cơ thể có lẽ sẽ bị vứt vào một góc toàn đồ bỏ đi nào đó".
Trong lần đầu tiên bị biến đổi, người chơi sử dụng xác thú bông được tạo ra từ chính cơ thể mình nên vẫn giữ được kí ức và ý thức.
Khi Hàn Triệt và Liên Vũ lợi dụng cơ chế của giấc mơ để hoán đổi cơ thể, gã dùng xác thú bông của cậu, nên kí ức mới có vấn đề.
Trước mắt Ân Lưu Minh, sau khi cắn Hàn Triệt thì Liên Vũ quay về với thân xác người đồ chơi, còn Hàn Triệt thì hoàn toàn biến mất.
Dường như người đồ chơi được sử dụng nhiều lần còn thú bông thì chỉ là hàng dùng một lần rồi bỏ - khi có người chơi mới bước vào, vẫn có thú bông bị vứt đi.
Nếu cơ thể thú bông của Hàn Triệt không bị người chơi giết chết thì có lẽ nó nằm ở khu phế thải của xưởng sản xuất.
Liên Vũ chạy khắp nơi, tìm được một cái máy gắp thú bông: "Đây phải không?".
Ân Lưu Minh dỡ con thợ máy dây cót bám theo mình ra: "Chắc vậy".
Liên Vũ hơi sốt ruột: "Hàn Triệt là con nào cơ chứ!".
"Tự cậu tìm đi".
"Đệch!".
Cậu chửi thề một tiếng.
"Con nào cũng quay lưng lại thì phân biệt kiểu gì?".
Ân Lưu Minh lại dỡ thêm một con nữa, nói xa xôi: "Lúc trước Hàn Triệt tìm thấy cậu trên kệ bắn súng còn gì".
Khi ấy, thậm chí gã còn đang ở trạng thái mất trí nhớ.
Liên Vũ vỗ vào mặt mình, cắn răng: "Được thôi, sai thì đừng có trách!".
Cậu gãi đầu, bắt đầu điều khiển cỗ máy.
Một lúc sau, Liên Vũ reo hò: "A! Gắp đúng rồi này!".
Ân Lưu Minh bước sang, thấy cậu đang cố kéo một con trâu bông ra cửa: "Mẹ kiếp nặng thế!".
"Tìm thêm dây cót nữa là xong".
Cấu trúc của xưởng đồ chơi này rất đơn giản, chỉ có một cửa ra vào.
Ân Lưu Minh và Liên Vũ cùng lao ra, nhìn thấy một hành lang trông như hành lang bệnh viện và đầy mùi nước sát khuẩn.
Cuối hành lang chỉ có một căn phòng đánh số 305 đứng sừng sững.
Hành lang lạnh lẽo, mùi nước sát khuẩn gay mũi và ngọn đèn u ám trên đỉnh đầu - quả là một thế giới chết chóc và cô đơn.
Khác hẳn công viên giải trí sặc sỡ khi trước.
Đôi ngươi Ân Lưu Minh chợt lóe một tia kinh ngạc, y hơi nhíu mày: "Xem ra giả thuyết lúc trước của tôi sai rồi".
"Gì cơ?".
Y không đáp, chỉ cất bước đi tới cửa phòng bệnh, lẳng lặng hít một hơi sâu rồi đẩy cửa.
Phòng bệnh rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường và một chiếc bàn.
Trên giường là một bé gái với khuôn mặt tái nhợt đang nhắm chặt hai mắt, mặc đồ bệnh nhân, bên cạnh là một con búp bê dễ thương.
Nguyệt Nguyệt.
Tim Ân Lưu Minh đập chệch đi một nhịp, y thở phào: "Đúng thật, tôi sai rồi".
Liên Vũ kéo con trâu bông bước vào, ngớ cả người vì câu nói của Ân Lưu Minh: "Rốt cuộc có chuyện gì thế...!Sao Nguyệt Nguyệt lại ở đây, chủ nhân đã chết của giấc mơ này là cô bé ư?".
Ân Lưu Minh nói: "Ngẩng đầu nhìn đi".
Liên Vũ nghe theo, giật mình há miệng: "Oa".
Trần phòng bệnh trong suốt, người bên trong có thể thấy rõ cảnh tượng phía trên.
Nơi ấy không phải một phòng bệnh khác, mà là bầu trời với những đám mây kẹo bông, vách tường bằng bánh mì, đèn đường bằng kẹo.
Những giọt mưa Coca màu xanh nhạt còn đang lất phất rơi.
Đó chính là công viên giải trí họ vừa rời khỏi.
Liên Vũ sững sờ: "Nguyệt Nguyệt vẫn luôn nằm trong phòng bệnh này mà ngẩng đầu nhìn công viên giải trí phía trên ư?".
Chỉ có một mình, cô đơn nhìn thế giới sung sướng như thiên đường, cô bé chỉ có thể làm bạn với cái chết và cái lạnh.
Cậu nhìn Nguyệt Nguyệt với vẻ cảm thông.
Nhóc nằm yên trên giường bệnh, chẳng khác nào công chúa ngủ trong rừng.
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nghĩ ngợi: "Giờ chúng ta sẽ quay về".
Liên Vũ nhìn con trâu bông to đùng mình đang kéo theo, than thở: "Mẹ kiếp, sao mà nặng kinh!".
Ngay lúc ấy, dưới chân họ rung rung như có động đất.
Ân Lưu Minh nhíu mày lùi về sau một bước.
"Rầm!".
Một tiếng động lớn vang lên, sàn phòng bệnh đột nhiên thủng một lỗ to!
Một con côn trùng đen kịt chui ra!
Liên Vũ cuống quýt rút dao ra chắn phía trước con trâu bông.
Ân Lưu Minh vung tay, có vẻ rất bình tĩnh: "Người phe mình".
Con côn trùng bay lên mặt đất, mang theo cả người trên lưng.
Thẩm Lâu vỗ tay một cái, thu con côn trùng biển sâu vào sách minh họa, nhíu mày: "Lâu rồi không gặp".
Liên Vũ ngẩn ngơ nhìn người giống Ân Lưu Minh như đúc mà choáng váng: "Đại ca Ân ơi, cơ thể của anh đấy ư? Nó thành tinh rồi à?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Xin chào, ta là nhân cách thứ hai của Ân Lưu Minh".
Liên Vũ hoảng hồn: "Hả?".
Ân Lưu Minh không thể không lên tiếng: "Anh vui lắm à?".
Thẩm Lâu nhíu mi mỉm cười: "Đương nhiên rồi".
Hắn ngồi xổm xuống, dùng một tay đưa cái khinh khí cầu sặc sỡ tới trước mặt Ân Lưu Minh: "Quà ta tặng em này".
Liên Vũ giật mình nhét chuôi dao vào miệng.
Ân Lưu Minh im lặng nhìn hắn, giơ một tay ra: "Sách minh họa".
Thẩm Lâu đưa nó cho y.
Ân Lưu Minh khiêng sách minh họa đặt lên khinh khí cầu, nó biến mất cái vèo.
Thẩm Lâu nhìn khắp một vòng xung quanh: "Tư Hòa đâu?".
"Đang ở trên tìm người".
Thẩm Lâu nâng Ân Lưu Minh lên đặt trên vai mình một cách rất đỗi tự nhiên: "Giờ em định lên đó à?".
Y hỏi: "Anh nghe được à?".
"Ta nhìn từ phía dưới, sàn nhà của phòng này trong suốt mà".
Thẩm Lâu nheo mắt cười.
"Ta đã đánh hết đám lính chì trong công viên rồi, hết cái để chơi".
"Sách minh họa thì sao?".
"Còn một con gấu bông Diệp Thanh Thanh đang cầm, ngoài ra chỉ có lính chì và thợ máy biến dị thôi, ta đuổi theo con búp bê tới đây đó".
Thẩm Lâu có vẻ hơi tiếc.
"Hai đứa nhóc này thiếu thốn trí tưởng tượng quá nhỉ".
Con búp bê mà hắn nhắc tới đang nằm cạnh bé gái trên giường giả làm đồ chơi, thấy không giấu mình nổi nữa mới đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm những con người trước mặt với đôi mắt lạnh lùng.
Nhưng nó không chạy mà chỉ dang rộng hai tay che chắn cho Nguyệt Nguyệt, dữ tợn trừng Ân Lưu Minh.
Thẩm Lâu nhíu mày: "Không chạy à?".
"Không phải chúng thiếu trí tưởng tượng, mà bởi chỉ có một đứa đang tưởng tượng thôi".
Ân Lưu Minh đè tay lên sách minh họa, nhìn con búp bê kia.
Bất ngờ là y chẳng hề đả động đến nó, chỉ thả côn trùng biển sâu ra: "Lên trên trước đã".
Y quay đầu nhìn Liên Vũ đang ngẩn người: "Sợ côn trùng không?".
"Không, không sợ...".
"Thế thì đi thôi".
Tư Hòa ôm một con heo bông trong lòng, không ngừng né làn đạn.
Là động vật thân mềm biển sâu, anh có thể thay đổi hình dạng tùy thích, mạnh hơn thân xác con người bình thường ngày xưa nhiều.
Dù có biến thành cái dáng vẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm này, thì ý thức và trí não của anh vẫn giống hệt ngày xưa.
Theo một nghĩa nào đó, thì bây giờ anh còn dễ vượt ải hơn xưa nữa.
Tư Hòa nghĩ vậy, có đôi chút vẻ tự mỉa mai chính mình.
Chỉ tiếc là năng lực tấn công bây giờ còn quá kém, lúc trước anh cũng chẳng thuộc hệ chiến đấu, nên chỉ đành lợi dụng những sơ hở của đám lính chì mà cướp lấy dây cót của chúng.
Lúc trước khi vượt ải cùng Tư Thành, anh vốn định chủ động nhận trách nhiệm tấn công, nhưng phần thưởng của hai người lại dựa trên tính cách họ sở hữu - Tư Thành nóng nảy hơn nhận được sự cường hóa thiên về tấn công, anh lại nhận được món quà theo hướng phòng ngự.
Tư Hòa vất vả giải quyết hết đám lính chì rồi biến lại thành hình người.
Những người đồ chơi tí hon vừa bị truy sát quay sang nhìn nhau, bước tới cảm ơn: "Cảm ơn cậu vì đã cứu bọn tôi.
Xin hỏi, cậu là...".
Tư Hòa hơi khựng lại, đáp: "Tôi là yêu thú do Ân Lưu Minh triệu hồi".
Những người chơi đều tỏ vẻ kinh ngạc hay mù mờ.
...!Là người chơi sở hữu cơ thể bất tử sớm nhất đó ư?
Cậu ta triệu hồi kiểu gì đây, khi mọi năng lực và đạo cụ trong giấc mơ này đều bị phong ấn cả?
Dù sao cũng là người ta cứu mình - bây giờ họ đang trong trạng thái bất tử, nhưng đã có một người chơi gục ngã rồi bị lính chì túm lấy vứt vào miệng gấu bông.
Người đó không quay lại nữa, có thể thấy họ vẫn chết được.
Tư Hòa lắc đầu, vừa định rời đi thì bỗng thấy dưới chân mình chuyển động.
Anh túm lấy những người chơi bên cạnh, né đi trong vô thức.
Mặt đất nổ tung, hai cái càng sắc nhọn như đao cắt xuyên qua mặt đất bằng bánh mì và chui ra từ lòng đất.
Vài người chơi chửi thề: "Cặp sinh đôi vẫn còn giấu trò này cơ à?".
"Quái vật to thế này chắc phải đến ba sao nhỉ?".
"Không, tại chúng ta nhỏ quá thôi...".
Tư Hòa đặt họ sang một bên, vui mừng bước tới: "Mọi người về rồi à?".
Anh đưa heo bông trong tay mình qua: "Tìm được rồi".
Ân Lưu Minh gật đầu, cười: "Anh vất vả rồi".
Thẩm Lâu dùng một tay đỡ Ân Lưu Minh trên vai, một tay khác nhận lấy heo bông mà giao cho Liên Vũ trên lưng côn trùng biển sâu.
Liên Vũ kéo con trâu bông, xác nhận gương mặt giữa ngực heo là Hàn Triệt mới thở ra rồi cười với vẻ hả hê: "Ha ha, giờ anh cũng thành heo rồi nhé!".
Hàn Triệt liếc cậu một cái lạnh như băng.
Chẳng biết Liên Vũ nhớ ra điều gì mà hơi sượng lại, quay đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Đại ca Ân à, giờ chúng ta đi đâu?".
Y đáp: "Khôi phục cơ thể cho Hàn Triệt trước đã, rồi đi tìm Dương Dương".
Họ bàn nhau, để Tư Hòa ôm Liên Vũ và hai con thú bông còn Thẩm Lâu bế Ân Lưu Minh, tìm một góc ngồi nghiên cứu.
Những người chơi bị bỏ lại kinh hãi nhìn nhau: "Sao lại có...!hai Ân Lưu Minh?".
"Một trong số đó là cơ thể của cậu ta đúng không?".
"Sao cơ thể của cậu ta lại tự cử động được?".
"Lẽ nào cậu ta biết thuật cản thi [1]? Năng lực có được bên ngoài trò chơi Ác Mộng thì vào đây không bị cướp mất nhỉ?".
"Có lẽ vậy...".
"Thế lắp vào kiểu gì giờ?".
Liên Vũ nhìn trâu bông rồi lại nhìn heo bông, chần chừ hỏi: "Gỡ cái mặt xuống à?".
Hàn Triệt lại lạnh lùng liếc cậu.
Ân Lưu Minh ngồi cạnh đó, mỉm cười xem kịch vui.
Thẩm Lâu nhíu mày: "Em thích xem hài kịch tình yêu à?".
Nụ cười của Ân Lưu Minh nhạt đi: "Không".
Liên Vũ trợn mắt: "Hài kịch tình yêu cái con khỉ! Mấy anh mù à!".
Thẩm Lâu lại nhíu mày: "Người trong cuộc thì khó cảm nhận kiểu rung cảm cặp đôi này lắm".
Hắn vừa dứt lời đã thấy Tư Hòa nhìn mình với ánh mắt rất khó tả.
Thẩm Lâu: "?".
Tư Hòa dời mắt, ho khan: "Không có gì".
Ân Lưu Minh quay lại chủ đề cũ: "Lắp dây cót của Hàn Triệt vào thú bông của chính anh ta là được".
Liên Vũ ngớ ra, hỏi theo bản năng: "Nhưng gỡ dây cót khỏi cơ thể thú bông thì chẳng phải anh ấy sẽ chết hay sao?".
Ân Lưu Minh đáp: "Tôi đoán là nếu dây cót được lắp vào cơ thể thật thì không sao đâu...!Đương nhiên là tùy cậu quyết thôi".
Liên Vũ ngẩn ra, nhìn sang phía Hàn Triệt trong vô thức.
Gã lạnh nhạt ngó lại cậu, đôi mắt vẫn tĩnh lặng như mặt giếng cổ.
Liên Vũ mím môi do dự một lúc lâu, vẫn chùn bước: "Hay tạm thời cứ để anh ấy thế này đi? Đợi phá được ải rồi thì tính sau...".
"Làm luôn đi".
Hàn Triệt thẳng thừng ngắt lời cậu: "Cậu làm".
Liên Vũ ôm đầu: "Không công bằng! Tay tôi vụng lắm! Lỡ tôi giết anh thì phải làm sao!".
Hàn Triệt nói: "Có phải lần đầu cậu giết tôi đâu mà sợ".
Liên Vũ: "Thế là anh lại muốn chết thêm lần nữa à!".
Hàn Triệt không nhịn nổi nữa: "Nhanh lên, đừng tốn thời gian".
Liên Vũ hơi do dự, cắn răng: "Được thôi! Cùng lắm anh chết thì tôi theo anh là được chứ gì!".
Cậu đẩy cơ thể heo bông của Hàn Triệt ngã xuống đất, mở dây kéo phía sau, run rẩy với tay vào mò tìm cái dây cót kia.
Liên Vũ hạ quyết tâm vặt nó xuống.
Khuôn mặt Hàn Triệt trên ngực heo bông trắng nhợt đi trong nháy mắt, hai mắt khép chặt, không có chút sinh khí nào.
Liên Vũ bình tĩnh lại, thở ra một hơi, run rẩy kéo con trâu bông sang rồi nhét dây cót vào người nó.
Vì quá sốt sắng nên phải mất một lúc lâu cậu mới đặt dây cót vào đúng chỗ được.
Liên Vũ lại dựng con trâu bông dậy, hồi hộp nhìn ngực nó chằm chằm, đôi tay siết chặt không ngừng run run.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Ngay khi nỗi tuyệt vọng càng lúc càng hiện rõ trên mặt Liên Vũ, con trâu