Edit: OnlyU
Lung Dạ Tiên Vương nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, do dự nói: “Tình hình không ổn, các ngươi không đi thật sao?”
“Tiền bối đi trước đi, chúng ta đợi thêm một lúc nữa.” Diệp Đình Vân đáp.
Cậu là đạo lữ của Giang Thiếu Bạch đã nhiều năm, đương nhiên biết rõ dù hiện tại nét mặt hắn bình thường nhưng chắc chắn đang dốc toàn lực hấp thu tử khí. Mà hấp thu tử khí quá nhiều, có khả năng thần trí sẽ hỗn loạn. Dựa theo tình hình trước mắt, hắn không tiện trả lời câu hỏi.
Lung Dạ Tiên Vương không hiểu nổi: “Rốt cuộc các ngươi muốn chờ cái gì? Chẳng lẽ định đi lên trên thăm dò?”
Lung Dạ vừa hỏi xong lập tức hối hận, có câu “vợ chồng như chim trong rừng, đại nạn kéo đến mạnh ai nấy bay đi”, vợ chồng còn như vậy huống chi cô ta không có quá nhiều giao tình với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
Hiện tại bản thân cô bị trọng thường, chưa biết rõ hai người trước mặt là địch hay bạn, hai người không muốn đi cùng cô ngược lại là chuyện tốt.
Lung Dạ Tiên Vương bụm vết thương, tâm trạng buồn bực, vết thương của cô là bị người trong nhà ám hại.
Khoảng thời gian trước Lung Dạ Tiên Vương chiêu mộ trợ thủ nhưng không tìm được người thích hợp, Mặc Đình tự tiến cử. Tuy y đã ở Thảo Đan Môn rất lâu nhưng tư chất tầm thường, tâm khí lại cao, Lung Dạ chê thuật luyện đan của y chưa đủ bèn từ chối.
Cô không ngờ rằng vì thế mà Mặc Đình ôm hận trong lòng, cấu kết người ngoài ám hại cô.
Nhưng dù sao Lung Dạ vẫn là tu sĩ có tu vi đỉnh Tiên Vương, mặc dù bình thường tác phong làm việc hơi cẩu thả nhưng vẫn có các biện pháp bảo vệ tính mạng, Mặc Đình không chiếm được thứ gì tốt.
Diệp Đình Vân nhìn thoáng ra ngoài: “Ta muốn ra ngoài xem một chút.”
Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu, thầm đoán Diệp Đình Vân muốn thừa dịp hỗn loạn tìm kiếm tài nguyên tu luyện, cô không kiềm được khuyên một câu: “Môn chủ đã làm như vậy chứng tỏ tình hình bên ngoài không hề lạc quan, nếu ngươi muốn ra ngoài tìm kiếm thì nên cẩn thận một chút.”
“Đa tạ Lung Dạ tiền bối nhắc nhở.”
Lung Dạ Tiên Vương lắc lắc đầu, dứt khoát dùng trận truyền tống rời đi.
Diệp Đình Vân thấy bóng dáng đối phương biến mất mới thở phào một hơi.
Cậu phóng linh hồn lực ra thăm dò một vòng xung quanh, Thảo Đan Môn loạn cào cào, các loại cấm chế được khởi động chồng lên nhau, sơ ý một chút sẽ khiến cấm chế bộc phát, nguy cơ trùng trùng.
Đệ tử tinh anh Thảo Đan Môn đã rút lui, các đệ tử còn lại trở thành dê đợi bị làm thịt.
Những kẻ tấn công tựa hồ chia Thảo Đan Môn ra nhiều khu vực, bắt đầu càn quét bốn phía.
Giang Thiếu Bạch ở trong mật thất liên tục hấp thu tử khí bay tới, mật thất tương đối kín đáo. Hắn ở trong mật thất hơn nửa canh giờ, vô số tử khí tiến vào người, khiến hắn có cảm giác như đã ăn mấy chục viên Tiểu Thiên Tôn Đan mà Diệp Đình Vân luyện chế.
Cậu nhìn hắn hỏi: “Sắp xong chưa?”
Giang Thiếu Bạch mở mắt ra, khẽ gật đầu: “Gần xong rồi.” Hắn hấp thu tất cả tử khí vào người rồi phong ấn qua loa.
Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Gian phòng bên ngoài bị người ta lục soát mấy lần, tiếp tục ở đây không an toàn, chúng ta nên đi thôi.”
“Trận truyền tống có vấn đề gì không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Cậu lắc đầu: “Không quá.”
“Lung Dạ tiền bối quá lơ là không cảnh giác.”
Lúc rời đi, Lung Dạ Tiên Vương đã bị thương nặng, nếu là hắn thì sau khi rời đi, hắn sẽ hủy trận truyền tống đi, không phải lo lắng bị người ta đuổi theo. Vậy nhưng Lung Dạ Tiên Vương không làm thế, không biết có phải lo lắng người đến sau không thể rời đi qua trận truyền tống, hay là do quá can đảm, cho rằng không quan trọng.
Lung Dạ Tiên Vương không cảnh giác ngược lại là chuyện tốt đối với hắn và Diệp Đình Vân.
Giang Thiếu Bạch hít một hơi: “Đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người dùng trận truyền tống rời khỏi mật thất, được đưa đến một đảo nhỏ xa lạ.
“Cuối cùng hai người các ngươi chịu đi rồi.” Lung Dạ Tiên Vương nhìn hai người nói.
“Tiền bối vẫn chưa đi.” Diệp Đình Vân nhìn đối phương, thầm nghĩ cô quá to gan, thế mà vẫn chưa đi.
Lung Dạ một mực lưu lại nơi này, tựa hồ đang chờ cậu và Giang Thiếu Bạch, không sợ bọn họ đầu hàng kẻ địch rồi dẫn địch đuổi theo.
Cô ta lắc đầu nói: “Trên hòn đảo nhỏ này vốn có trận truyền tống, có thể rời khỏi đây, nhưng trận truyền tống bị hủy rồi.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, thì ra là thế, xem ra Lung Dạ Tiên Vương muốn đi nhưng không được. Hắn thuận tay xuất chiêu, hủy đi trận truyền tống vừa sử dụng, Lung Dạ Tiên Vương thấy thế nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
“Lúc các ngươi rời đi, Thảo Đan Môn thế nào rồi?”
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, hắn luôn ở trong mật thật, tử khí liên tục truyền tới, có lẽ người chết không ít đâu, e là tình hình không tốt đẹp gì. Tử khí hắn hấp thu được có không ít là của tu sĩ Hư Tiên, hắn lắc lắc đầu, đệ tử tinh anh lập tức gom bảo vật chạy trốn, chỉ còn lại đệ tử ngoại môn gặp nạn.
Ở Tiên giới phải có thực lực, nếu không dễ trở thành con tốt thí.
“Tình hình sau đó rất loạn, chúng ta ở trong mật thất một lúc, không rõ tình hình bên ngoài.” Diệp Đình Vân nói.
Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu nói: “Thôi, việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô dụn, tiếc linh thảo trong linh thảo đường mà thôi, có lẽ bị bọn khốn kiếp kia cướp sạch rồi.”
Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương, không biết vị Tiên Vương đại nhân này nhìn thoáng hay là không nhận ra tình hình nữa.
“Vết thương của tiền bối không sao chứ?” Diệp Đình Vân hỏi.
Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu: “Không có việc gì, vài vết thương nhỏ mà thôi. Chuyện lần này chắc chắn do Bích Đan Môn cầm đầu, không ngờ Bích Đan Môn lại độc ác như thế.”
“Lung Dạ tiền bối đừng quá sầu lo, chắc chắn môn chủ đã chạy thoát, Thảo Đan Môn có hy vọng Đông Sơn tái khởi.” Diệp Đình Vân nói.
Tiên Tôn cường giả vẫn có chút sức nặng, có điều muốn thành lập một môn phái phải tích lũy mấy đời người. Lần này Thảo Đan Môn bị hủy, muốn xây
dựng lại chỉ sợ không dễ.
Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu nói: “Khó.”
Cô thoáng nhìn về phía Diệp Đình Vân: “Có phải ngọc giản ghi chép nghiên cứu Tiểu Thiên Tôn Đan của ta nằm trong tay ngươi không? Ngươi nghiên cứu thành công Tiểu Thiên Tôn Đan rồi?”
Diệp Đình Vân cười xấu hổ, đan dược của cậu được tiến hành dựa trên cơ sở nghiên cứu của Lung Dạ Tiên Vương, nghiêm túc mà nói thì đây là hành vi gian lận.
“Không có, chỉ nghiên cứu ra một loại đan dược tinh tiến tu vi.”
Lung Dạ Tiên Vương hăng hái nói: “Thật sao? Lấy cho ta xem.”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn cô, thầm nghĩ Lung Dạ tiền bối đúng là “đan si”. Thảo Đan Môn đã bị hủy diệt, đệ tử tông môn bỏ mạng không ít, vậy mà vừa nghe Diệp Đình Vân nói nghiên cứu ra loại đan dược mới, trông dáng vẻ cô dường như rất cao hứng. Hắn nghĩ kỹ lại thông suốt, Lung Dạ Tiên Vương đã sống trên vạn năm, có lẽ đã nhiều lần chứng kiến các đại thế lực biến đổi, cô ta đã quen rồi.
Trên thực tế, hắn không có cảm giác gì khi Thảo Đan Môn bị diệt.
Diệp Đình Vân lấy một viên đan dược ra đưa cho Lung Dạ, cô dứt khoát ăn vào.
Giang Thiếu Bạch nhìn động tác của cô, thầm đoán không biết làm thế nào mà đối phương sống được đến ngày nay, đan dược đưa ra cứ tùy tiện ăn, không hề sợ có độc.
Lung Dạ Tiên Vương nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đan dược không tồi, tìm được con đường riêng. Tuyết Nhi nói không sai, ngươi rất có thiên phú, so với Lộ đan sư thì mạnh hơn rất nhiều.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Tiền bối quá khen.”
“Ta không chiếm lợi của ngươi, cho ngươi đan dược này.” Lung Dạ Tiên Vương đưa một lọ đan dược ra.
Ánh mắt cậu lóe lên tia sáng: “Chẳng lẽ đây chính là Tiểu Thiên Tôn Đan?”
“Đúng vậy. Ta nhận không ít đơn đặt hàng Tiểu Thiên Tôn Đan, nay Thảo Đan Môn xảy ra chuyện, không biết phải xử lý đơn đặt hàng thế nào đây.”
Diệp Đình Vân nhận đan dược, trong lòng thầm kích động. Cậu rất muốn một viên Tiểu Thiên Tôn Đan để nghiên cứu, nhưng cậu còn chưa kịp bắt đầu kế hoạch thì Thảo Đan Môn đã bị diệt môn, không ngờ hiện tại lại có được một viên Tiểu Thiên Tôn Đan.
Giang Thiếu Bạch: “…” Xử lý đơn hàng thế nào, nghe như là một việc rất phiền phức, nhưng dù sao không liên quan đến hắn.
“Lung Dạ tiền bối, hiện tại tình hình thế này, tiền bối có dự tính gì?” Hắn lên tiếng hỏi.
Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu: “Tu sĩ thích ứng mọi hoàn cảnh, cuộc sống vẫn tiếp diễn.”
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ thấy rất đúng, với thân phận của Lung Dạ Tiên Vương, không có Thảo Đan Môn vẫn có thể dễ dàng đầu quân vào tông môn luyện đan khác. Với bản lĩnh của cô, không ít tông môn sẽ chủ động chìa cành ô liu.
Lung Dạ Tiên Vương nhìn hắn, ngờ vực nói: “Sao tu vi của ngươi đột ngột tăng lên cao như vậy?”
Hắn cười cười: “Chắc tiền bối nhìn lầm.”
Vừa nãy ở Thảo Đan Môn quá gấp gáp, hắn đành hấp thu tử khí vào người rồi phong ấn, chưa kịp tiêu hóa bao nhiêu. Dù vậy thực lực của hắn vẫn tăng lên khá nhanh, chờ hắn tiêu hóa hết toàn bộ tử khí, thực lực sẽ tiến bộ nhảy vọt.
Thảo Đan Môn gặp đại kiếp nạn lại là cơ duyên đối với hắn.
Lung Dạ Tiên Vương nhíu mày, thấy Giang Thiếu Bạch không muốn nhiều lời, cô cũng không hỏi thêm.
“Tiếp theo hai ngươi có dự tính gì?”
Diệp Đình Vân lắc đầu đáp: “Lần này đại nạn thình lình kéo đến, chúng ta vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo.” Cậu nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Tiền bối, đây là nơi nào vậy?”
Lung Dạ lướt mắt nhìn quanh một vòng: “Đây là một hòn đảo thuộc sở hữu Thảo Đan Môn, hai ngàn năm trước phát hiện một quặng mỏ trên đảo, tông môn bèn sai đệ tử đến khai thác. Mấy trăm năm sau, quặng mỏ dần cạn kiệt, hòn đảo từ từ bị bỏ hoang.”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Thì ra là thế. Hòn đảo này khá yên tĩnh.”
“Tiền bối, nơi này cách Thảo Đan Môn bao xa, Bích Đan Môn có thể tìm đến được không?” Cậu không yên tâm hỏi tiếp.
Lung Dạ Tiên Vương cười cười: “Yên tâm đi, hòn đảo này bị bỏ hoang gần ngàn năm, chỉ có một trận truyền tống ở Thảo Đan Môn thông đến đây, hiện giờ trận truyền tống đã bị hủy, chắc chắn không dễ tìm ra nơi này.”
Diệp Đình Vân nghe vậy khẽ gật đầu, cậu không ngại phiền phức, có điều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tình hình vừa nãy quá hỗn loạn, hai người thu hoạch được khá nhiều, hiện tại nên dành thời gian soạn lại, xem thứ nào có thể sử dụng. Giang Thiếu Bạch vừa hấp thu không ít tử khi, nên nhân dịp này tiêu hóa hết.
Hết chương 405