Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thương lượng với nhau, quyết định tạm thời ở lại đảo nhỏ một thời gian. Trên đảo từng có người đến khai hoang linh mạch, còn lưu lại khá nhiều động phủ. Hai người chọn một động phủ bỏ hoang vào ở.
Giang Thiếu Bạch giao hết nhẫn không gian thu hoạch được cho Diệp Đình Vân, sau đó hắn bế quan tiêu hóa tử khí hấp thu được.
Cậu kiên nhẫn phân loại, sắp xếp đồ đạc trong nhẫn không gian.
Nhẫn không gian của các tu sĩ chứa đủ loại đồ vật, ngoại trừ linh thảo linh tài, vài tu sĩ còn cất ngọc giản tiêu khiển, có người cất không ít thoại bản, xem ra là người hâm mộ tiểu thuyết Tiên giới. Có người thì đặc biệt sưu tầm gương, trong nhẫn không gian có hơn trăm cái gương khác nhau. Diệp Đình Vân nghĩ chủ nhân sưu tầm gương như vậy, chắc là rất thích soi gương.
Có người thì chồng chất tầm mười cái rương lớn trong nhẫn không gian, bên trong là quần áo đủ mọi kiểu dáng khác nhau, có đến mấy ngàn bộ quần áo. Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhẫn không gian của nam tu lại cất nhiều quần áo như vậy, cậu không khỏi cạn lời.
Ngoài ra Diệp Đình Vân còn tìm được không ít ngọc giản đan thuật, có Thảo Đan Môn mà cũng có Bích Đan Môn.
Trong đống nhẫn không gian, Diệp Đình Vân phát hiện được một chiếc nhẫn có không gian vô cùng rộng lớn.
Nhẫn có không gian bên trong càng rộng lớn thì càng có giá trị, đa số nhẫn có không gian không quá lớn, nhưng chiếc nhẫn này lại cực lớn.
Ngọc giản đan thuật của Bích Đan Môn được phát hiện trong chiếc nhẫn này. Diệp Đình Vân còn phát hiện đây không phải ngọc giản đan thuật tầm thường, mà chính là ngọc giản đan thuật cấp sáu, trong đó liên quan khá nhiều đến thuật luyện đan cao thâm, tựa hồ là truyền thừa cơ mật của Bích Đan Môn.
Diệp Đình Vân nhìn ngọc giản có được, trong lòng vui sướng một lúc lâu, câu
“Hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um“ nói chung là thế này đây.
Cậu luôn muốn có được truyền thừa đan thuật nòng cốt của Thảo Đan Môn, ai ngờ không có được, trái lại đạt được truyền thừa đan thuật của Bích Đan Môn.
Cậu cũng tìm được không ít ngọc giản trong phòng của Âu Dương Tuyết, nhưng lúc hai người đến đã muộn một bước so với Lung Dạ Tiên Vương, ngọc giản đan thuật quan trọng một là không có, hai là đã bị người khác lấy mất rồi.
Dù vậy trong phòng Âu Dương Tuyết vẫn còn rất nhiều ngọc giản, có giá trị không nhỏ.
Ngoại trừ những thứ này, Diệp Đình Vân còn phát hiện nguyên thạch thượng phẩm trong chiếc nhẫn không gian cỡ lớn kia.
Ở tinh vực cấp bảy thường gặp nguyên thạch trung phẩm, còn nguyên thạch thượng phẩm thì không thấy nhiều. Trong nhẫn không gian này có đến mấy trăm nguyên thạch thượng phẩm, đây là tài sản không nhỏ.
Nguyên thạch thượng phẩm có chất lượng cực tốt, lúc tiến giai Tiên Tôn, chuẩn bị nhiều một chút có thể tăng tỷ lệ đột phá.
Người sở hữu nhẫn không gian này chắc chắn có lai lịch bất phàm.
Diệp Đình Vân nhớ mang máng nhẫn không gian này thuộc về gã tu sĩ vừa nhìn thấy hai người đã hô lên “cá lọt lưới”, đối phương có thân phận gì thì hai người hoàn toàn không biết.
Cậu giật mình nhớ lại, lúc hai người gặp gã kia, xung quanh gã có năm tu sĩ Tiên Vương, tu vi của năm người đó cao hơn gã một chút, thế mà ẩn ẩn có cảm giác xem gã là người dẫn đầu. Hiện giờ nghĩ kỹ lại, thân phận của gã rất không bình thường.
Đám tu sĩ đó bị Giang Thiếu Bạch tấn công thần hồn, quay qua chém giết lẫn nhau, sau đó bị cậu hạ độc, khiến chúng đánh nhau càng thêm kịch liệt.
Thần thức của Giang Thiếu Bạch đã có thể so sánh với tu sĩ Tiên Tôn, muốn làm rối loạn thần hồn tu sĩ Tiên Vương là chuyện dễ như trở bàn tay. Sau khi bị hắn tấn công thần hồn, đám tu sĩ kia đánh nhau quá dữ dội, một phần là vì bọn chúng chất chứa oán hận đã lâu, nay coi như có chỗ đột phá, cuối cùng để lộ ra.
Diệp Đình Vân liên tục sắp xếp, chỉnh lý đồ đạc, cậu còn phát hiện rất nhiều linh thảo, linh đan và linh tài quý giá.
Cậu có cảm giác như đang bóc quà vậy, những chiếc nhẫn không gian này chứa rất nhiều đồ, thỉnh thoảng sẽ có kinh hỉ.
Diệp Đình Vân mất hơn mười ngày mới chỉnh lý xong mọi thứ.
Lần này Thảo Đan Môn đại biến, cậu và Thiếu Bạch lại có thu hoạch ngoài dự đoán, sau khi sắp xếp xong xuôi, cậu có cảm giác giàu sụ mà trước nay chưa từng có. Cảm giác phất nhanh này không tồi, khiến cậu hưng phấn vài ngày mới tỉnh táo lại.
***
Đảo hoang bao la rộng lớn, trên đảo không có người nào khác, có thể vì buồn chán nên thỉnh thoảng Lung Dạ c sẽ sang chơi với hai người.
Diệp Đình Vân luôn cho rằng vị Tiên Vương này có phần gan dạ, cô ta bị thương không nhẹ, hiện tại chính là thời cơ tốt để ra tay, ngay lúc này mà cô ta còn lắc lư trước mặt cậu, không sợ cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Lung Dạ Tiên Vương rất có hứng thú với Tiểu Thiên Tôn Đan mà Diệp Đình Vân nghiên cứu được, thỉnh thoảng sẽ đến tìm cậu thảo luận về thuật luyện đan.
Lúc đầu Diệp Đình Vân không quen, nhưng sau vài lần trò chuyện, quan hệ giữa hai người đã được cải thiện không ít.
“Lung Dạ Tiên Vương đến à?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, tiền bối tìm ta bàn luận vài vấn đề đan thuật.”
“Hai người trò chuyện vui vẻ ghê.”
Cậu cười cười: “Chúng ta chỉ nói về luyện đan thôi.”
Lung Dạ Tiên Vương sống rất lâu rồi, hiểu rõ dược tính các loại dược liệu như lòng bàn tay, đồng thời thuộc lòng cách điều phối linh dược. Diệp Đình Vân đến tinh vực cấp bảy chưa được bao lâu, vẫn chưa tiếp xúc đến đan thuật nòng cốt của Thảo Đan Môn, còn thiếu sót rất nhiều điểm.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ngươi thích là được.”
Được đan sư cấp cao chỉ dạy là cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hiếm hoi lắm mới gặp một đan sư “ngốc bạch ngọt” thiếu tâm cơ như Lung Dạ Tiên Vương, hai người trò chuyện thảo luận nhiều một chút cũng tốt, qua rồi sẽ không còn cơ hội nữa.
Dạo gần đây Diệp Đình Vân đang nghiên cứu các ngọc giản đan thuật, lý giải đan thuật tiến triển cực nhanh. Thình lình tiếp nhận rất nhiều truyền thừa đan thuật, cậu vẫn còn hoang mang nhiều điểm, nay được Lung Dạ Tiên Vương giảng giải, cậu bớt được rất nhiều thời gian.
“Các ý tưởng của Lung Dạ Tiên Vương rất thú vị, ngươi có thể ngồi nghe cùng ta.” Diệp Đình Vân nói.
“Ừ, nhưng tiền bối cứ chê ta ngu dốt.”
Cậu cười cười: “Tính cách tiền bối là vậy mà.” Lòng dạ ngay thẳng, nghĩ gì nói đó.
Lúc mới bắt đầu, Diệp Đình Vân cũng bị Lung Dạ Tiên Vương quở trách, tuy cậu có thiên phú đan thuật cực cao, nhưng vì tuổi tác còn trẻ, chưa kế tục hoàn chỉnh nên cậu có thể dễ dàng nắm giữ vài thủ pháp luyện đan cao thâm, còn vấn đề cơ sở cần phải nắm chắc thì cậu không hiểu rõ lắm.
Có vài vấn đề khi cậu hỏi ra, Lung Dạ Tiên Vương còn tưởng cậu đang cố tình đùa giỡn.
Mấy ngày gần đây, Lung Dạ Tiên Vương không còn quở trách Diệp Đình Vân nữa, chỉ thường xuyên nhìn cậu với ánh mắt khác lạ, khiến cậu nổi cả da gà.
***
Khoảng thời gian Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống trên đảo vô cùng yên bình, mặc dù nguyên khí trên đảo nhỏ này khá mỏng manh, nhưng lúc Thảo Đan Môn gặp biến cố, hai người thu hoạch được không ít nguyên thạch, có đầy đủ tài nguyên tu luyện, hai người không quan tâm chút nguyên khí bên ngoài.
Giang Thiếu Bạch đã tiêu hóa toàn bộ tử khí, thực lực tăng vọt.
Tuy thực lực của Diệp Đình Vân không tiến bộ rõ rệt, nhưng thuật luyện đan lại tăng lên rất nhanh.
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua, tin tức Thảo Đan Môn bị diệt môn lan truyền khắp nơi.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trên đảo nhỏ hoang vu, tin tức không thông, không biết bên ngoài đã ầm ĩ tung trời.
Địa bàn của Thảo Đan Môn rộng lớn bao la, Bích Đan Môn diệt Thảo Đan Môn xong, nuốt không nổi khu vực rộng lớn như vậy, đương nhiên các thế lực khác không muốn Bích Đan Môn ăn một mình, thế nên các thế lực đang đấu nhau loạn xạ.
Diện tích hòn đảo này khá rộng, chuột ngố và Ma Huyết Đằng chạy quanh khắp đảo vui chơi cả ngày.
Hơn một tháng sau, sau bao lần trắc trở, cuối cùng Âu Dương Tuyết tìm đến được hòn đảo nhỏ.
“Sư cô, cuối cùng con tìm thấy người rồi.” Âu
Dương Tuyết nhìn thấy Lung Dạ Tiên Vương, lập tức thở ra một hơi thật dài.
Thảo Đan Môn gặp biến cố lớn, nàng thấy tình hình không ổn bèn dẫn đệ tử tinh anh rời đi. Tài sản của tông môn được chuyển đi không ít nhưng vẫn còn rất nhiều tài sản chưa kịp thu dọn, để bọn xâm nhập được lợi. Lúc đó tình hình quá loạn, tuy nàng kịp thời thông báo cho Lung Dạ Tiên Vương, nhưng sư cô vẫn không lộ diện, khiến nàng vô cùng lo lắng.
Lung Dạ Tiên Vương nhìn Âu Dương Tuyết, cười nói: “Tuyết Nhi đến rồi, phụ thân vẫn ổn chứ?”
Nàng thở dài: “Phụ thân không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ, tất cả là tại tên khốn kiếp La Dịch, không ngờ hắn cấu kết với Độc Cô Dương của Bích Đan Môn, hãm hại Thảo Đan Môn chúng ta.”
Lung Dạ nghe vậy, buồn bã nói: “Cũng là ta không phải.” Nếu cô đồng ý hôn sự với La Dịch thì Thảo Đan Môn đã không gặp họa như vậy.
“Sư cô đừng nghĩ lung tung, ngay từ đầu lão quái vật La Dịch đã nhắm đến Thảo Đan Môn chúng ta, cầu hôn chỉ là cái cớ mà thôi, dù không có cớ này thì hắn vẫn tìm cớ khác.” Âu Dương Tuyết an ủi nói.
“Có lẽ vậy.”
“Lão khốn Độc Cô Dương là lão già chẳng ra gì, có lẽ lần này lão già kia cũng không dễ chịu.” Âu Dương Tuyết hả hê nói.
“Sao lại nói vậy?” Lung Dạ Tiên Vương không hiểu hỏi.
Âu Dương Tuyết cười tươi: “Độc Cô Tề chết rồi.”
Cô nghe thế kinh ngạc: “Thật sao?”
Nàng khẽ gật đầu: “Gã chẳng có tài cán gì nhưng luôn huênh hoang tự cao, chết là đáng đời.”
Tu sĩ có tu vi càng cao càng khó có con nối dõi, Độc Cô Dương chỉ có một con trai duy nhất là Độc Cô Tề, bình thường cưng chìu như bảo bối, dồn hết tài nguyên quan trọng cho con trai. Lần này xâm chiếm Thảo Đan Môn, ông ta cũng đưa con trai theo cùng, có lẽ muốn kiếm công trạng, nào ngờ con trai bị giết chết.
Lung Dạ Tiên Vương ngờ vực nói: “Độc Cô Tề chết không có gì đáng tiếc, chỉ là… Hắn bị ai giết chết? Từ xưa đến nay Độc Cô Dương rất yêu chìu đứa con trai này, có lẽ ông ta sẽ không để yên.”
Âu Dương Tuyết lắc đầu đáp: “Con không biết ai giết gã. Nghe nói gã đánh nhau với mấy tên hộ vệ mà Độc Cô lão tặc phái đi theo bảo vệ gã, sau đó bị giết chết, có thể vì chia của không đều.”
“Sao lại như vậy? Bọn chúng điên rồi sao?”
“Độc Cô Tề là một gã ăn chơi trác táng, ngày thường thích ỷ vào phụ thân ức hiếp người khác, bọn hộ vệ uất hận đã lâu, gã bị phản bội cũng bình thường thôi.” Âu Dương Tuyết nói tiếp.
Gã Độc Cô Tề có một chứng bệnh, gã thích mỹ nữ, nhưng lại chê các mỹ nữ được đưa đến trước mặt mà thích nhất là vợ của người khác. Vài người vì lấy lòng Độc Cô Tề mà hai tay dâng vợ mình cho gã, hễ ai trái ý sẽ bị gã âm thầm xử lý.
Lung Dạ Tiên Vương lắc lắc đầu: “Vô lý.”
Người bên cạnh oán hận Độc Cô Tề là chuyện bình thường, nhưng Độc Cô Dương còn sống sờ sờ, giết con trai của ông ta, Độc Cô Dương chắc chắn không bỏ qua.
Âu Dương Tuyết cười nói: “Kệ bọn chúng, dù sao người đã chết rồi, vừa khéo xem chó cắn chó. Sư cô bị thương sao? Là ai làm?”
Nét mặt Lung Dạ trở nên lạnh lùng: “Mặc Đình cấu kết với người ngoài gây ra.”
Âu Dương Tuyết biến sắc: “Không ngờ sư huynh lại làm ra chuyện này.”
Nàng đã nhận ra Mặc Đình có tính đố kỵ từ lâu, nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ y sẽ phản bội tông môn, phải biết Thảo Đan Môn chưa từng bạc đãi y!
“Sư cô, nơi này chỉ có một mình người thôi sao?”
“Không, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch cũng ở đây.”
Âu Dương Tuyết khá bất ngờ: “Sư cô ở chung với hai người họ? Mọi người đồng thời tới đây?”
Lung Dạ Tiên Vương nghiên cứu ra Tiểu Thiên Tôn Đan, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng ở đây, Âu Dương Tuyết không nén được nghi ngờ mục đích của hai người.
Lung Dạ lắc đầu nói: “Ta đến trước, bọn hắn đến sau. Tuyết Nhi nói không sai, đúng là thuật luyện đan của Diệp Đình Vân rất lợi hại.”
Âu Dương Tuyết nghi ngờ hỏi: “Sư cô trò chuyện với Diệp Đình Vân rồi sao?”
“Ở trên đảo rảnh rỗi buồn chán, thỉnh thoảng ta sẽ tìm hắn trò chuyện. Đôi khi Diệp Đình Vân luyện chế đan dược, tỷ lệ luyện chế thành công cực cao. Nếu lúc còn ở Thảo Đan Môn mà hắn dốc toàn lực thì trong vòng một năm có thể kiếm được mười vạn điểm cống hiến cũng là chuyện trong khả năng.”
Âu Dương Tuyết nhíu mày, sư cô của nàng chuyện gì cũng nói ra, nếu gặp người có thiên phú đan thuật sẽ không để ý đó có phải là chuyện cơ mật hay không. Nàng hít sâu một hơi, sư cô ở trên đảo một thời gian dài, không biết có sơ ý để lộ phương pháp luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan không nữa.
“Sư cô, phương pháp bào chế Tiểu Thiên Tôn Đan…”
Lung Dạ cười cười: “Yên tâm đi, ta không có nói với Diệp Đình Vân, nhưng có lẽ hắn đã nghiên cứu ra rồi.”
Âu Dương Tuyết khó hiểu: “Sư cô, không phải người đã nói dù có được ngọc giản đó cũng không dễ nghiên cứu sao?”
Lung Dạ xấu hổ cười cười: “Là ta đánh giá Diệp Đình Vân quá thấp. Hắn nghiên cứu ra một loại Tiểu Thiên Tôn Đan khác, có thể tinh tiến tu vi. Ta có mấy viên đây, con nếm thử một viên đi.”
Diệp Đình Vân vốn chỉ đưa cho cô một viên, sau đó hai người gặp nhau thường hơn, cô đã xin thêm mấy viên đan dược.
Âu Dương Tuyết sửng sốt: “Thật sự nghiên cứu thành công sao?”
Tuy nàng từng ngửi được đan hương tương tự Tiểu Thiên Tôn Đan từ người Diệp Đình Vân, nhưng nàng không xác định đối phương có nghiên cứu thành công hay không.
Âu Dương Tuyết nuốt viên đan dược, nguyên khí đậm đặc lập tức tan ra trong người nàng, Âu Dương Tuyết cảm nhận được rõ ràng thực lực tăng lên: “Sư cô, đan dược này…”
“Rất lợi hại đúng không? Hiệu quả gia tăng thực lực hiện rõ ngay lập tức, không kém Tiểu Thiên Tôn Đan của ta là bao.” Cô than thở nói: “Tư chất của Diệp Đình Vân không tầm thường đâu. Với tư chất đó, rất có khả năng tương lai hắn sẽ trở thành đan sư cấp sáu.”
Âu Dương Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng chợt buồn vô cớ, nàng đã đánh giá Diệp Đình Vân hơi thấp rồi. Nàng hiếu kỳ nói tiếp: “Sư cô, gần đây người luôn bàn luận đan thuật với hắn sao?”
“Cũng không nhiều, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch dính lấy nhau suốt ngày, ta chỉ thỉnh thoảng bàn luận với hắn thôi.” Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu, vô cùng cảm thán nói tiếp: “Diệp Đình Vân vẫn còn quá nhi nữ tình trường, nếu hắn dồn hết tâm trí vào đan thuật, có lẽ đã trở thành tiên đan sư cấp năm từ lâu rồi.”
Hết chương 406