Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó

Chương 57


trước sau

Bên kia yên lặng một lúc, sau đó nói: “…Cậu có biết ảo tưởng lớn nhất trên đời này là gì không?”

Lý Phá Tinh: “Là gì?”

“Là — cảm thấy người ta cũng thích mình.”

Lý Phá Tinh: “…”

Bên kia bắt đầu nước mắt nước mũi rớt tùm lum kể lại lịch sử tình yêu đẫm máu của mình.

Lý Phá Tinh phản bác: “Bọn tôi khác… Hôm nay cậu ấy hôn tôi, hôn qua cũng hôn tôi, hôm kia cũng hôn tôi, mỗi sáng thức dậy cậu ấy đều hôn tôi.”

Lý Phá Tinh chợt phát hiện có một số việc không nghĩ đến thì thôi, vừa nghĩ đến liền không kìm được toét miệng cười: “Chưa kể, cậu ấy còn để mật khẩu thẻ ngân hàng là sinh nhật tôi, giúp tôi xử lý rắc rối, mệt mỏi sẽ muốn ôm tôi, tối ngủ cũng thích ôm tôi…”

[Thông báo: Đối phương đã rời khỏi nhóm]

[Thông báo: Đối phương đã hủy kết bạn với bạn]

Lý Phá Tinh: “…”

Lý Phá Tinh thoát khỏi diễn đàn, thả đầu cuối xuống. Hắn ngẩng đầu, bỗng cảm giác hôm nay bầu trời sao mà xanh trong thế, cây cỏ sao mà tươi xanh thế, cái Tam viện rách nát này sao mà đẹp đẽ thế.

Nếu không phải đang mang thai thì hắn đã nhảy chân sáo trên đường rồi.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Không biết có phải vì Lý Phá Tinh nói hay không, mà thời gian gần đây Tế Tu đã rảnh rỗi hơn, không còn quá bận rộn như trước.

Hôm nay là cuối tuần, Lý Phá Tinh ngủ thẳng tới tám, chín giờ mới tỉnh, cứ tưởng Tế Tu đã đến phòng thí nghiệm, nào ngờ vừa mở mắt đã thấy Tế Tu đang lẳng lặng nhìn mình.

Lý Phá Tinh hơi bất ngờ, chớp chớp mắt: “Chào buổi sáng.”

Tế Tu cúi người hôn hắn: “Chào buổi sáng.”

A, cậu ấy lại hôn mình. Nhất định là thích mình rồi.

Lý Phá Tinh hết sạch buồn ngủ, nếu không phải Tế Tu còn đang nhìn hắn, hắn đã cười ngốc, quấn chăn quanh người rồi lăn lăn vài vòng trên giường.

“Hôm nay em không tới phòng thí nghiệm à?” Lý Phá Tinh hỏi Tế Tu.

Tế Tu: “Không, hôm nay em sẽ đi ăn cua hoàng đế với anh.”

Mấy hôm trước Lý Phá Tinh xem tivi, thuận mồm nói với Tế Tu là bọn họ ăn cua có vẻ ngon lắm, nhưng chỗ bán cua hoàng đế ngon nhất khu K là Hoàng Minh các ở hồ Thừa Trạch, cách đây khá xa, bình thường hắn phải đi học, không có thời gian đến đó ăn. Không ngờ, Tế Tu lại ghi nhớ điều ấy, hy sinh thời gian nghiên cứu để đi ăn cùng Lý Phá Tinh.

Ôi… Tiểu Tu thật tốt. Hình như em ấy thích mình thật đó.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lúc hai người ra ngoài, Lý Phá Tinh hết sức tự nhiên nắm tay Tế Tu, khi bàn tay hai người đan vào nhau không một khe hở, khóe miệng hắn cũng cong lên.

Lý Phá Tinh cảm thấy mình tiêu rồi, bây giờ chỉ nhìn Tiểu Tu đã muốn hôn em ấy ôm em ấy dán vào em ấy, hận không thể ở bên em ấy từng giây từng phút.

Trước kia, hắn còn cho rằng người yêu “Biết làm nũng nhưng không bám dai” là tốt, giờ thích Tế Tu rồi lại hận không thể bám vào người Tế Tu, quấn lấy Tế Tu mỗi ngày.

Khoan…

Liệu Tiểu Tu có thích kiểu “Biết làm nũng nhưng không bám dai” không, dù sao bốn thằng ký túc xá bọn họ đều thích người như thế, làm tròn thì trăm phần trăm đàn ông trên thế giới này đều có gu như vậy.

Vậy thì người vừa không biết làm nũng lại vừa bám dai như hắn chẳng phải sẽ dễ gây phiền chán lắm sao?

Chuyện hắn cảm thấy Tế Tu thích mình… Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hình như Tế Tu chưa từng nói “Em thích anh” bao giờ.

Còn Lý Phá Tinh hắn, từ khi biết mình thích Tế Tu là không quản được cái mồm của mình, nhiều lần xém thì tỏ tình, gì mà “Em đáng yêu nhất xuất sắc nhất anh thích em nhất”, “Kiếm được tiền sẽ đưa hết cho em”, “Anh chỉ vừa nghĩ sau này sẽ sống cùng em là đã thấy hạnh phúc rồi”.

Vừa nghĩ vậy, Lý Phá Tinh đã ủ rũ chán nản, mất hết nhuệ khí.

… Sẽ không phải là hắn tự mình đa tình chứ!

Đây là lần đầu tiên Lý Phá Tinh thích một người, trong lòng luôn cảm thấy lo được lo mất.

Hắn lặng lẽ liếc Tế Tu, thấy Tế Tu đang xem tin tức trên đầu cuối.

Tế Tu cảm giác Lý Phá Tinh bất ngờ buông lỏng tay mình, kích động hô: “Tiểu Tu, mau nhìn nữ Omega kia, chính là nhỏ tóc đen dài thẳng xinh nhất hội ấy! Nhỏ đang nhìn anh! Nhỏ đang nhìn anh đúng không?! Căng thẳng quá, em xem kiểu tóc của anh —“

Tế Tu đen mặt, che mắt Lý Phá Tinh: “Im miệng, không cho nhìn!”

Tế Tu ngẩng đầu lên, đường phố vắng tanh, không một bóng người. Tế Tu cho rằng Lý Phá Tinh muốn trả đũa y vụ lần trước, nhưng y vừa hơi buông lỏng tay Lý Phá Tinh, lại nhìn thấy Lý Phá Tinh mỉm cười nhìn mình, vui mừng như muốn ứa ra từ đôi mắt ấy.

“Anh Tinh…” Y khẽ gọi.

Anh Tinh của y tiến lại gần, hôn y một cái: “Không có nữ Omega xinh đẹp nhất nào cả, em mới là người đẹp nhất.”

Tai Lý Phá Tinh đỏ bừng, hắn giải thích:  “Ban nãy… là lời thoại của tiểu phẩm cho buổi văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường.”

Lý Phá Tinh nắm tay Tế Tu, khẽ cười: “Tối mai, em cũng tới xem nhé?”

Buổi kỷ niệm được diễn ra vào ngày 29 tháng ba, tại hội trường của trường. Năm nay không phải năm kỷ niệm đặc biệt (năm tròn số), vì vậy nhà trường không mấy coi trọng, gần như giao cho học sinh toàn quyền xử lý.

Thực ra, năm nào Tế Tu cũng tới tham gia lễ kỷ niệm này, chỉ có điều y luôn ngồi ở ghế số hai từ phải qua hàng thứ bốn mươi bảy. Vị trí này không nhìn thấy rõ anh Tinh trên sân khấu, nhưng có thể nhìn được màn hình lớn ở hai bên.

Năm nào anh Tinh cũng lên sân khấu biểu diễn.

Năm đầu tiên anh Tinh biểu diễn Breakdance, tuy chỉ là biểu diễn nghiệp dư, nhưng khi anh Tinh dẫn một đám người lên sân khấu, vẫn khiến hội trường phải thét chói tai. Nhóm nhảy gồm mười một người, anh Tinh là người nhảy chính, cũng là người nổi bật nhất. Ngay cả màn hình lớn cũng thiên vị anh Tinh, liên tục chiếu cơ thể và khuôn mặt anh. Tế Tu rất ghét ồn ào, khi anh Tinh nhảy, cô gái ngồi bên cạnh y cứ hét ầm ĩ như muốn chọc thủng màng nhĩ của y, vậy nhưng y vẫn không nỡ rời

đi. Bởi vì, y cũng giống cô gái này, dồn toàn tâm toàn thân để chú ý tới người rực rỡ nhất trên sân khấu.

Năm thứ hai, anh Tinh hát một ca khúc mới, y lại ngồi ở ghế số hai từ phải qua hàng thứ bốn mươi bảy.

Tế Tu nhớ, còn có hai buổi văn nghệ bế giảng nữa.

Lần nào anh Tinh cũng vô cùng chói mắt, lần nào cũng khiến hội trường điên cuồng cổ vũ, mà lần nào, Tế Tu cũng ngồi ở ghế số hai từ phải qua hàng thứ bốn mươi bảy trong góc phòng mờ tối, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn ngắm anh Tinh của mình.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Anh Tinh để dành vị trí khách quý ở hàng thứ hai cho Tế Tu, nhưng Tế Tu không nhận.

“Em không tới sao?” Lý Phá Tinh thất vọng.

Tế Tu cười đáp: “Em sẽ ngồi ở vị trí cũ xem anh biểu diễn.”

Lý Phá Tinh kinh ngạc: “Vậy sao? Thì ra em cũng đến xem văn nghệ à?”

“Lần nào em cũng đến.”

Tế Tu cười, hôn hắn: “Cố gắng biểu diễn nhé, em ở dưới nhìn anh.”

***

Lý Phá Tinh là người biểu diễn cuối cùng.

Bình thường hắn luôn đường đường chính chính, vậy mà giờ lại không hề khách khí đi chiếm chỗ kết màn của nhóm nhảy nữ sinh năm hai.

MC giới thiệu xong, lùi về hậu trường.

Sân khấu tối đi, ánh đèn vụt sáng. Dưới ánh đèn, một chàng trai ôm đàn ghita đang chậm rãi bước ra sân khấu.

Từ trước tới giờ Lý Phá Tinh luôn ăn mặc qua loa, không đồng phục thì cũng áo phông quần dài loại mười tệ một lố, thế mà, hôm nay hắn lại mặc một bộ âu phục màu đen, quần áo chỉn chu làm nổi bật vóc dáng dong dỏng, che đi cái khí chất lưu manh vốn có, khiến hắn bỗng trở nên anh tuấn mà dịu dàng.

Đám học sinh chưa từng thấy hắn như vậy, đồng loạt sửng sốt.

Lý Phá Tinh mỉm cười với khán đài, khán đài mới kịp phản ứng lại, mau chóng vang lên tiếng hú hét.

Lý Phá Tinh bước về chính giữa sân khấu, ngồi trên ghế cao phía sau micro. Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu gảy đàn, dưới đầu ngón tay hắn, nốt nhạc đầu tiên vang lên.

Cả hội trường yên tĩnh lại.

Bọn họ hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Lý Phá Tinh hát tình ca.

Trước đây từng có người hỏi hắn tại sao không hát tình ca, Lý Phá Tinh đã trả lời rằng, hắn cảm thấy tình ca quá làm bộ, không phù hợp với phong cách của mình. Vậy mà, lúc này hắn lại hơi cúi đầu, hát lên từng lời ca, vẻ mặt thâm tình dịu dàng như đang nỉ non với người mình yêu.

Dưới khán đài, mọi người giơ lên cây phát sáng mà trường học đã dùng suốt ba, bốn năm, nhịp nhàng lắc lư.

Lý Phá Tinh ngẩng đầu, dưới khán đài quá tối, cây phát sáng đủ màu không ngừng di chuyển lại càng khiến hắn khó tìm người. Tuy hắn không biết Tế Tu đang ở đâu, nhưng hắn biết nhất định Tế Tu đang ở bên dưới.

Tiểu Tu đang ngồi dưới đó nhìn hắn mà.

Nghĩ như vậy, Lý Phá Tinh cũng yên lòng.

Bài hát này quá ngọt ngào, quá lãng mạn, hát đến cuối, tai hắn không kìm được nóng bừng.

Hát xong ca khúc này, đèn còn chưa sáng, âm nhạc cũng chưa ngừng.

Lý Phá Tinh nhìn khán đài tối đen, khuôn mặt chứa chan ý cười. Hắn cầm microphone, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, giọng nói quá đỗi dịu dàng:

“Bài hát này là dành cho Tiểu Tu của tôi. Có lẽ mọi người đều biết tên bài hát, nhưng chắc Tiểu Tu em không biết đâu, anh sẽ nói cho em biết… Nó có tên là ‘Anh thích em vậy đấy’.

Tiểu Tu, anh muốn nói với em rằng, anh thích em. Vô cùng vô cùng thích em, cực kỳ cực kỳ thích em, thích em nhất.”

Tỏ tình!

Dưới khán đài bộc phát tiếng hú hét ầm ĩ.

Lý Phá Tinh cười: “Tiểu Tu, nếu chúng ta còn thiếu một lời bày tỏ chính thức, vậy hãy để anh làm việc này.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Cuối cùng, Tế Tu đã được nghe lời tỏ tình của anh Tinh.

Cuối cùng, y đã chờ được anh Tinh của mình…nhận ra.

Y cảm giác như mình đã bước một chân đến thiên đường, cả tâm hồn lẫn cơ thể đều vui mừng tới run rẩy.

Sau đó, y lại chứng kiến chính mình, bị hung hăng kéo xuống địa ngục.

Y trốn trong một phòng vệ sinh của hội trường, khóa chặt cửa, vậy nhưng vẫn nghe thấy giọng nói dịu dàng trong trẻo của Lý Phá Tinh.

Y nghe anh Tinh nói: “Tiểu Tu, trong mắt anh em là người ưu tú nhất, đáng yêu nhất, đẹp trai nhất, thông minh nhất, khiến anh phải động lòng. Tiểu Tu, kết hôn với em là điều hạnh phúc nhất trong đời anh.”

Y nghe anh Tinh nói: “Tiểu Tu, anh muốn mãi mãi mãi mãi ở bên em.”

“Không được… Không được rồi… Anh Tinh.” Tế Tu khàn giọng, thất thần lẩm bẩm.

“…Không được rồi.” Y vươn tay, che mắt lại, từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống qua kẽ tay.

“Tiểu Tu, anh thực sự, vô cùng thích em. Từng ngày từng tháng đều thích em, từng giây từng phút đều thích em. Cho dù ngày mai hay sau này chúng ta trở thành ông lão trăm tuổi, anh cũng sẽ nắm tay em sống ngày qua ngày, không hề chán ghét em… Tiểu Tu, anh yêu em.”

“Xin lỗi anh Tinh, xin lỗi…” Tế Tu ngồi quỳ sụp xuống sàn nhà, nghẹn ngào bật khóc.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Các thông số cơ thể được ghi trên đầu cuối của Tế Tu đang không ngừng thay đổi.

Giới tính: Nam Alpha.

Tuổi sinh lý: ….38, 39, 40, 41, 42…

Mái tóc đen mượt của y cũng thay đổi rõ ràng, từng sợi tóc nhanh chóng nhiễm bạc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện