Tế Tu ngơ ngác nhìn Lý Phá Tinh, không nói được một lời.
Nói xong những câu ấy, Lý Phá Tinh cũng không có cảm giác gì, nhưng bị Tế Tu nhìn một lúc lâu, không hiểu tại sao tai hắn lại dần nóng lên. Hắn chỉ muốn an ủi, làm Tế Tu vui hơn khi thấy vẻ mặt thất vọng của Tế Tu… Sao lại nghe cứ như tỏ, tỏ tình thế này.
Lý Phá Tinh mất tự nhiên né tránh ánh mắt Tế Tu, lảng sang chuyện khác: “Khụ khụ, đi, đi ngủ thôi, muộn lắm rồi.”
Hắn trèo lên giường, nhắm mắt lại. Tế Tu cũng chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn. Hai người không ai nói gì, nhưng không khí lại thoáng ngại ngùng.
Đêm tối tĩnh lặng.
Tĩnh lặng tới nỗi Lý Phá Tinh có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang ngoài sân.
“Anh Tinh.”
Tế Tu cử động, mở mắt nhìn Lý Phá Tinh: “Anh có thể, cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon không?”
Lý Phá Tinh hơi sửng sốt, hắn mở mắt, thấy Tế Tu đang lẳng lặng nhìn mình. Tim Lý Phá Tinh bỗng đập loạn cả lên, cơ thể cứng đờ nhích về phía Tế Tu.
Nhẹ thật nhẹ.
Khẽ thật khẽ.
Đặt một nụ hôn lên má Tế Tu.
“Chúc ngủ ngon, Tiểu Tu.”
Ngay lúc Lý Phá Tinh chuẩn bị rời đi, Tế Tu bỗng kéo hắn lại.
Tế Tu vòng tay quanh người Lý Phá Tinh, ôm hắn vào lòng mình, trao một nụ hôn êm ái lên môi hắn.
Tim Lý Phá Tinh vẫn hẫng một nhịp, song lần này hắn đã nhớ phải nhắm mắt lại rồi. Hắn cảm giác hương tín tức tố quen thuộc đang quấn lấy mình, hàm răng bị dịu dàng cạy mở.
Mùi hương tín tức tố Alpha đặc biệt mà chỉ mình Tế Tu có không ngừng lan tràn, khiến Lý Phá Tinh mơ mơ hồ hồ, vô thức vòng tay lên cổ Tế Tu, thử thăm dò đáp lại y.
Thậm chí, hắn còn cảm giác nhiệt phát tình vừa rút đi có dấu hiệu bị câu lên lần nữa…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Đúng lúc này, có người gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
…Đệt.
Lý Phá Tinh thầm chửi bậy, muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng Tế Tu lại chậm rãi buông hắn ra, khàn khàn nói: “Anh… Có người gõ cửa.”
Lý Phá Tinh:…
Lý Phá Tinh đen mặt xỏ dép loẹt quẹt ra mở cổng, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận: “Ai đấy?!”
Một giờ sáng rồi còn gõ cửa làm gì?! Không biết người ta đang bận à?!
Cửa mở, lộ ra khuôn mặt Kiều Y Y nhà hàng xóm, tay cầm một hộp điểm, thấy vẻ mặt hung dữ của Lý Phá Tinh, cô ta sợ sệt nói: “…Hai người từ thành phố về đến đây thăm dì Bạch, chắc là đói bụng lắm phải không, mẹ tôi bảo tôi mang đồ ăn khuya đến cho hai người.”
Mang đồ ăn khuya?!
Cái cô Kiều Y Y này lớn hơn Lý Phá Tinh năm tuổi, từ khi Lý Phá Tinh chuyển đến đây cô ta đã không thích hắn, còn lén lút nói hắn trông như mấy thằng lưu manh côn đồ, bình thường cứ thấy mặt hắn là tránh, đã bao giờ đưa đồ đến nhà hắn đâu?!
Sao tự dưng bây giờ lại đến đưa đồ ăn khuya?
Quả nhiên, cái cô Kiều Y Y này nghiêng người nhòm vào trong, không thấy Tế Tu, cô ta không khỏi thất vọng, miệng lại nói: “Đây là trứng chiên hai màu, là món sở trường của mẹ tôi, tôi nghĩ chắc chắn hai người sẽ thích —“
“Bọn tôi không thích.” Lý Phá Tinh phũ phàng.
Kiều Y Y sửng sốt: “Xin lỗi… Có phải tôi quấy rầy hai người không…”
Nghĩ hôm nay Vương Quế Hoa còn đưa mẹ mình đến bệnh viện, Lý Phá Tinh kiềm chế không nổi cáu với Kiều Y Y, bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, cô quấy rầy bọn tôi.”
Kiều Y Y: “…Hai người đang nghỉ ngơi sao?”
Lý Phá Tinh mất kiên nhẫn, xoay người, chỉ vào tuyến thể: “Thấy cái gì chưa?”
…Tuyến thể vừa bị cắn.
Lý Phá Tinh lạnh lùng nhìn cô: “Cô đã biết cô quấy rầy chúng tôi làm gì chưa?”
Kiều Y Y chợt phản ứng lại, mặt lúc đỏ lúc tái.
Hình như bọn họ, bọn họ đang làm chuyện đó.
“Sao vậy anh Tinh?”
Tế Tu từ trong nhà xuất hiện, tựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn Lý Phá Tinh. Tư thế rõ ràng rất tùy ý, lại đẹp tới mức làm người ta không rời nổi mắt.
Lý Phá Tinh quay đầu nhìn lại, quả nhiên hai mắt Kiều Y Y sắp dính lên người Tế Tu luôn rồi. Lý Phá Tinh sắp tức chết, đen mặt bước lên che Tế Tu.
“Nhìn đủ chưa?”
Kiều Y Y bị giọng nói âm trầm của hắn dọa sợ rụt về sau.
Vẻ mặt của Lý Phá Tinh có thể gọi là hung hăng ác độc, chẳng khác gì dã thú bảo vệ đồ ăn: “Đây là người đàn ông của tôi, cô thử liếc thêm xem?”
Kiểu Y Y sợ run lẩy bẩy, mắt cũng đỏ lên.
…Sao cái tên Lý Phá Tinh này vẫn cứ hung hăng như thế? Tại sao chàng trai kia lại vừa ý cậu ta cơ chứ?
Có lẽ thực sự đúng như mẹ nói, cậu ấy bị Lý Phá Tinh bức ép.
Đúng lúc này, chàng trai “bị bức ép” kia bỗng tiến lại gần, từ phía sau nhẹ nhàng ôm eo Lý Phá Tinh. Y tựa cằm lên vai Lý Phá Tinh, tựa như một chú mèo quấn người, đưa mắt nhìn Kiều Y Y, miễn cưỡng mở miệng: “Anh Tinh, đây là em gái bác Vương à?”
Kiều Y Y đần người. Em…gái?!
Rõ ràng là mẹ cô mà.
Năm nay Kiều Y Y hai mươi bốn tuổi, đúng là lớn hơn bọn họ vài tuổi, nhưng cũng đâu già tới mức đó?!
Không chờ Lý Phá Tinh trả lời, Tế Tu đã liếc hộp đồ ăn trong tay Kiều Y Y: “Cô ơi, bọn cháu buồn ngủ, không muốn ăn bữa khuya, tạm biệt nhé.”
Mặt Kiều Y Y xạm lại.
“Đóng cổng đi anh.” Tế Tu dịu dàng nói với Lý Phá Tinh, môi gần như dán vào tai hắn.
“Cạch.”
Kiều Y Y trơ mắt nhìn cánh cổng trước sân đóng sầm trước mặt mình.
Đóng cửa xong, Lý Phá Tinh vẫn còn ngơ ngác. Hắn không ngờ Tế Tu lại lúc xấu xa như vậy.
…Thật đáng yêu.
Tế Tu vẫn chưa buông eo hắn, thậm chí còn ôm chặt hơn. Y cọ cọ cằm lên vai Lý Phá Tinh, giọng nói xen lẫn ý cười: “Chúng ta về ngủ tiếp anh nhé?”
Lý Phá Tinh cảm giác suy nghĩ của mình rất có vấn đề, mới bị Tế Tu cọ mấy cái tai đã nóng bừng, tâm tư chẳng thuần khiết chút nào. Hắn đẩy Tế Tu, hắng giọng: “Sao hôm nay lợi hại thế?”
Tế Tu cười đáp: “Vì em là người đàn ông của anh.”
Đệt.
Bị nghe thấy mất rồi.
Lý Phá Tinh thẹn đỏ cả mặt.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Bạch Man Man hay sinh bệnh, nhưng mỗi lần đều không quá nghiêm trọng, lần này bà chỉ cần ở bệnh viện một hôm đã được xuất viện. Lý Phá Tinh muốn tìm người giúp việc cho bà, bị bà mắng tiêu xài bậy bạ, còn bị đuổi về.
“Về trường đi, đừng ở đây chướng mắt mẹ. Con nghỉ mấy hôm rồi, thầy cô không ai nói gì con à, đã học không giỏi rồi, người ta giữ bằng tốt nghiệp của con thì sao?”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm