…Yêu đương vụng trộm?
Hình như giống thật.
Lý Phá Tinh đỏ mặt: “Không giống.”
Tế Tu: “Không giống chỗ nào?”
“Tuy chúng ta trốn trong phòng, nhưng đến hôn cũng chưa làm.”
Tế Tu cong môi, tựa sát Lý Phá Tinh, dịu dàng hôn lên môi hắn một cái, giọng nói cũng nhuốm ý cười: “Hôn rồi.”
Tai Lý Phá Tinh nóng rực, thế mà hắn vẫn nói: “Chân anh còn đứng dưới đất kìa.”
Tế Tu đứng dậy, bế Lý Phá Tinh nằm xuống giữa giường.
“Quần áo vẫn còn nghiêm chỉnh.”
Chờ tới khi từng lớp áo quần của Lý Phá Tinh bị Tế Tu cởi ra, cả khuôn mặt Lý Phá Tinh đều đỏ lựng lên.
“Tiểu Tu.” Lý Phá Tinh túm cổ áo Tế Tu kéo y xuống, quấn quýt nỉ non: “Thế này mới giống yêu đương vụng trộm.”
Hắn ngẩng đầu, hôn lên môi Tế Tu.
Tế Tu vòng lấy eo Lý Phá Tinh, hôn càng sâu.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Sáng hôm sau, Lý Phá Tinh tỉnh dậy. Hắn tưởng Tế Tu đã đi rồi, không ngờ mở mắt ra lại thấy mình vẫn nằm chung một ổ chăn với Tế Tu.
Cảm giác thỏa mãn ngập tràn Lý Phá Tinh, hắn không kìm được nhích lại gần, hôn lên trán Tế Tu.
Tế Tu mơ hồ mở mắt. Y chớp mắt, chầm chậm nói: “Chào buổi sáng, anh Tinh.”
“Chào buổi sáng.” Lý Phá Tinh cong môi, nụ cười làm thế nào cũng không biến mất được.
Hắn nghĩ chắc giờ mình đang cười y chang tên ngốc, nhưng đành chịu thôi, biết làm sao được. Sáng sớm tỉnh dậy, người đầu tiên hắn thấy chính là người hắn yêu, lời đầu tiên hắn nghe chính là lời nói của người hắn yêu.
Lý Phá Tinh hạnh phúc như muốn phình to, lâng lâng như bước chân trên kẹo bông, đung đưa trong cơn gió.
“Cộc cộc cộc.” Giọng nói Bạch Man Man truyền tới: “Lý Phá Tinh, con đừng ngủ nướng, mau ra ăn sáng rồi còn đưa Vũ Trụ đi học!”
Kẹo bông dưới chân Lý Phá Tinh đùng cái tản sạch.
Lý Phá Tinh bối rối nhìn đồng hồ, bên ngoài trời đã sáng choang.
Nếu đổi sang một cách nói khác thì chính là — đã quá thời gian Tế Tu có thể lặng lẽ rời đi không một ai biết.
“Làm sao bây giờ!” Lý Phá Tinh vừa mặc quần áo vừa hốt hoảng nói: “Tiểu Tu, em bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi.”
Tế Tu đưa quần áo cho Lý Phá Tinh, trấn an: “Không sao, em có thể tự xem mà làm.”
Lý Phá Tinh mặc quần áo xong, chợt nhớ tới điều gì, hắn nhảy xuống giường, đi đến cửa sổ, mở cửa ngó ra ngoài.
“Tiểu Tu, đi ra từ cửa quá mạo hiểm, chắc mẹ anh chỉ ngồi trong phòng khách thôi, hay để lúc ăn sáng anh giữ chân mẹ, em đi ra từ đây đi.”
Từ… Cửa sổ?
Tế Tu: “…”
Y trầm mặc một lúc, đáp: “…Được.”
Đây là một sân độc lập, cửa sổ rất to, cách mặt đất chưa tới một mét, bên ngoài còn có bụi cỏ để ẩn nấp.
…Đúng là an toàn hơn đi cửa ra vào.
Cơ mà, làm thế nom lại càng giống yêu đương vụng trộm hơn.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Mười phút sau, Tế Tu nhận được tin nhắn: “Mẹ đang ăn sáng, tình hình ổn định, dự đoán trong mười phút nữa mẹ sẽ không có hành động gì khác, em mau đi đi.”
Tế Tu: “…”
Sao lại có cảm giác căng thẳng nghiêm túc như gián điệp đưa tin vậy.
Tế Tu: “Em hiểu rồi.”
Lần đầu tiên trong đời Tế Tu nhảy qua cửa sổ, thần thái điềm tĩnh, động tác lưu loát, tư thế hoàn mỹ.
Y quay đầu lại, bắt gặp Lý Vũ Trụ tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm bát đang nhìn mình ngơ ngác.
Ngay sau đó, đầu cuối lại hiện tin nhắn.
Lý Phá Tinh: “Khoan, anh quên Lý Vũ Trụ vừa ra ngoài cho Điêu Điêu ăn, em chờ lát nữa hẵng đi.”
Tế Tu: “…”
Lý Vũ Trụ đang định gặm bánh bao, miệng còn chưa kịp cắn, đã thấy bố hai phi như gió từ cửa sổ phòng bố ra. Nhóc ngơ ngác chứng kiến tất cả, vào lúc bố hai ngẩng đầu nhìn mình, nhóc mở miệng: “Chào buổi sáng bố hai.”
Tế Tu im lặng, không nói gì.
Lý Vũ Trụ run run đưa cái bánh bao vừa to vừa mềm lên.
“Bố ăn không?”
Tế Tu: “…”
Tế Tu mím môi, đưa tay nhận bánh: “Chào buổi sáng.”
Hai người bốn mắt đối diện.
Cảnh tượng hết sức khó xử.
“Vụ Trụ ơi, mau lên con, đồ ăn sắp nguội hết rồi!” Giọng Bạch Man Man từ trong nhà truyền đến.
Lý Vũ Trụ vội vàng quay người đáp: “Dạ, con, con vào ngay đây.”
Nhóc nói với Tế Tu: “Bố hai chờ một tí, con quay lại ngay.”
Lý Vũ Trụ chạy bành bạch vào nhà, cầm lấy hai cái bánh bao bự chảng.
Bạch Man Man: “Lý Vũ Trụ con ăn hết nổi không?”
Ánh mắt Lý Vũ Trụ lóe lên, nhóc úp mở: “Con, con mới phát hiện Điêu Điêu thích ăn bánh bao hơn đồ ăn cho chó.”
Nói xong, nhóc lại chạy bành bạch ra ngoài.
Quả nhiên, Tế Tu vẫn đứng chờ nhóc. Lý Vũ Trụ đưa hai cái bánh bao trong tay cho Tế Tu, nhỏ giọng nói: “Cho bố hai đó, bố hai chưa ăn sáng đúng không.”
Tế Tu: “Cảm ơn con.”
Lý Vũ Trụ ưỡn thẳng lưng, thận trọng ngó vào trong nhà. Nhóc nghiêm túc dặn dò: “Lần sau trước khi nhảy cửa sổ bố hai phải để ý kỹ xem bên ngoài có ai không đó, may mà hôm nay là con, nếu là dì Man thì bố hai đã bị bắt rồi.”
Tế Tu: “…”
Tế Tu im lặng nửa buổi, nắm chặt ba cái bánh bao, thấp giọng đáp: “Lần sau bố sẽ chú ý.”
“Tạm biệt bố hai! Yên tâm! Nhất định Vũ Trụ sẽ yểm trợ cho bố!”
“Ừ, tạm biệt con.”
***
Bạch Man Man để ý thấy, dạo này thằng con bà có gì đó là lạ.
Sáng nào cũng