Vào lúc hai giờ sáng.
Tại phòng khách của một căn nhà nào đó thuộc khu K7.
Đèn pin bị đặt tùy tiện trên một giá sách cao cao.
Trong đêm đen, đèn pin tỏa ra thứ ánh sáng thảm đạm, kéo dài cái bóng của hai người đàn ông ngồi trên sofa.
Bạch Man Man giấu nửa mặt trong bóng đêm, không để lộ cảm xúc, song cả người đều toát ra vẻ âm u.
Lý Phá Tinh muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng. Hắn cúi đầu, lòng thấp thỏm bất an, lặng lẽ cậy móng tay, cậy cậy cái rồi chuyển qua cào sofa.
Tế Tu nhận ra Lý Phá Tinh đang căng thẳng, đặt tay lên tay hắn.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn y.
Tế Tu vừa ngẩng đầu lên liền thấy Bạch Man Man đang nhìn chòng chọc hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, ánh mắt kia như thể muốn chọc một cái lỗ trên người bọn họ.
Tế Tu: “…”
Y cứng đờ, cúi thấp đầu. Dù vậy, y vẫn không buông tay Lý Phá Tinh, thậm chí còn nắm chặt hơn.
“Tế Tu, cậu về từ bao giờ?”
Cuối cùng, Bạch Man Man cũng cất lời, giọng nói lãnh đạm.
Tế Tu: “Một tháng trước ạ.”
Một tháng trước? Bạch Man Man lạnh lùng “Ha” một tiếng trong lòng.
Ha, thì ra trước khi bà đến cậu ta đã có mặt ở đây rồi, hẳn nào lúc bà bảo muốn ở lại đây vẻ mặt Lý Phá Tinh lại kỳ lạ như thế.
Bạch Man Man tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tế Tu: “Tức là một tháng nay cậu đều trốn ở nhà Tinh Tinh hả? Rồi tối nào cũng chạy vào phòng Tinh Tinh ngủ?”
Tế Tu mím môi: “Vâng ạ.”
Bạch Man Man cười lạnh: “Giỏi giỏi! Hai đứa tuổi không lớn lắm, nhưng bản lĩnh thì lớn quá ha!”
Tế Tu: “Xin lỗi cô, bọn con không cố ý gạt cô.”
Bạch Man Man thoáng yên lặng, rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tế Tu, cậu còn nhớ lúc ở bệnh viện cậu đã hứa với tôi thế nào không?”
Tế Tu ngẩn ra, rũ mắt, khàn giọng trả lời: “Nhớ.”
Lúc ấy Bạch Man Man đã hỏi rằng, nhất định cháu sẽ không tổn thương, không rời khỏi Tinh Tinh đúng không?
Y gật đầu, thưa vâng.
Vậy nhưng cuối cùng, y đã không hoàn thành được lời hứa này.
Bạch Man Man nhếch môi: “Nếu cậu đã không giữ lời, sao còn mặt mũi quay về đây?”
Khuôn mặt Tế Tu tái nhợt.
Bạch Man Man siết chặt tay: “Cậu có biết, lúc mang thai Tinh Tinh đã phải một mình chịu đựng bao nhiêu lần nhiệt phát tình không? Khi mới chào đời, Vũ Trụ bị nhiễm trùng rốn, tôi thì nằm viện, Tinh Tinh vừa sinh con, bị sốt ba mươi chín độ, cậu có biết Tinh Tinh đã phải chịu đựng thế nào không?”
Bạch Man Man hít sâu, mắt ửng hồng, giọng nói run rẩy: “Cuộc sống của Tinh Tinh chỉ vừa đi vào quỹ đạo, cậu lại xuất hiện, có phải cậu định để Tinh Tinh lại trải qua đau khổ lúc ấy một lần nữa không?”
Ánh đèn pin trắng hếu chiếu lên mặt Tế Tu, khiến mặt y nom trắng bệch không chút máu.
Lý Phá Tinh thấy vẻ mặt Tế Tu, lòng hoảng hốt, vội vàng nói đỡ cho y: “Mẹ, chuyện đã qua cả rồi mẹ nhắc lại làm chi, Tiểu Tu cũng không dễ dàng gì, mẹ đừng nói vậy.”
Bạch Man Man nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai mình, đã tức lại càng tức: “Lý Phá Tinh! Con quên hết mấy lời mình nói lúc Tế Tu bỏ đi rồi hả?”
Lý Phá Tinh mím môi, hắn còn nhớ chứ. Hắn đã nói không ít lời hung ác, nhưng mà… Lúc ấy hắn đâu biết Tế Tu bị bệnh.
Tế Tu nhìn Bạch Man Man: “Xin lỗi cô, đều là lỗi của con. Sau này con —“
“Đừng nói sau này với tôi! Tôi không muốn lại bàn chuyện sau này với cậu, cậu đi khỏi đây ngay lập tức đi!” Bạch Man Man hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh lùng yêu cầu.
“Mẹ!” Lý Phá Tinh cuống quýt đứng bật dậy. “Sao mẹ lại thế, mẹ có thể đứng trên góc độ của con để suy nghĩ được không, nếu bố con còn sống quay trở về, mẹ thực sự nỡ đuổi bố đi sao?”
“Uỳnh!”
Đôi mắt Bạch Man Man bỗng đỏ ngầu, bà đứng dậy, hất mạnh đĩa trái cây xuống đất, giận run người: “Lý Thăng chết mẹ còn kính trọng ông ấy, tưởng nhớ ông ấy, nhưng nếu ông ấy chưa chết, mẹ hận không thể giết ông ấy, ông ấy lừa mẹ nợ mẹ, cả đời này cũng không trả hết được!”
Lý Phá Tinh thấy mẹ đột nhiên kích động, sửng sốt: “Mẹ?”
Bạch Man Man như dần tỉnh táo lại, bà nhìn Lý Phá Tinh bằng đôi mắt lạnh như băng: “Lý Phá Tinh, mẹ nói một lần cuối cùng, bảo cậu ta cút ra ngoài ngay lập tức!”
“Mẹ!”
“Anh Tinh.” Tế Tu cũng đứng dậy, níu tay Lý Phá Tinh, nhẹ nhàng cản: “Bây giờ em ở đây cũng không thích hợp, em dọn ra ngoài, đừng làm cô giận.”
Lý Phá Tinh liếc Bạch Man Man, hắn mím môi, im lặng một lúc, cuối cùng đành nói với Tế Tu: “Anh đi mở cửa cho em.”
Lý Phá Tinh đi cùng Tế Tu ra cổng, lặng lẽ lấy chìa khóa mở cổng cho y.
“Em ở đâu bây giờ, tuổi tác còn chưa khôi phục, không ở khách sạn được.”
Tế Tu: “Anh Tinh còn nhớ em từng nói đã mua một căn hộ cho hai đứa mình không, tối nay em có thể ở tạm đó.”
Lý Phá Tinh ngẩn người: “Nhưng căn hộ ấy ở xa đây lắm mà, lái xe cũng hết một tiếng. Em định sau này ở đó sao?”
…Xa như vậy, sau này hắn có còn được gặp Tiểu Tu mỗi ngày không?
Tế Tu: “Em ở đó tạm một đêm, sáng mai sẽ tới khu này thuê nhà.”
Lý Phá Tinh cười: “Ừ! Nhất định phải thuê nhà gần đây, càng gần càng tốt!”
“Ừ.” Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, bỗng nghĩ tới điều gì, nụ cười trên môi dần nhạt đi.
Y yên lặng một lát, chậm rãi nói: “Xin lỗi anh Tinh, năm năm qua anh đã vất