Ngày 28 tháng 7 năm 370.
Hôm nay, tôi trải quả lần nhiệt phát tình đầu tiên của thai kỳ.
Tuyên Thao cẩn thận an ủi tôi, nhưng tôi chỉ cảm giác được thống khổ vô tận, có lẽ là bởi tôi đang mang thai con của một Alpha khác.
Tôi khóc lóc giãy dụa, mãi cho đến khi Tuyên Thao hoàn toàn dấu hiệu tôi.
Ngày 17 tháng 9 năm 270.
Hôm nay tôi đã lộ rõ bụng bầu.
Trong bữa tiệc, những Omega kia nâng ly bước đến gần.
Tôi biết, đứa bé này sẽ trở thành con cả nhà thân vương.
Nó sẽđược khen ngợi, được nịnh nọt, được xem làđại diện của nhà họ Tế, nhưng, trong tôi chỉ có chán ghét.
Ngày 7 tháng 2 năm 371.
Đứa bé ra đời vào ngày kia, đúng vào mùng một năm mới.
Tôi lại sai người đăng ký khai sinh của nó vào ngày hôm qua.
Nội tâm tôi không muốn sinh nhật nó trở thành ngày đầu tiên của năm mới, bởi vì tôi luôn cảm thấy thật xui xẻo.
Bác sĩ nói nó rất khỏe mạnh, nhưng tôi nhìn thấy một đường màu đỏ rất nhạt trên cánh tay nó.
Tôi nhìn đường đỏ như cái bớt này, không kìm được nguyền rủa, nếu nó là Mắt Ác như trong truyền thuyết thì tốt biết bao.
Ngày 6 tháng 3 năm 371.
Đã rất lâu tôi chưa gặp đứa bé kia.
Hôm nay tới tiệc đầy tháng, nó mới được nữ giúp việc bế ra ngoài.
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, tôi biết mình phải che giấu sự ghét bỏ của mình.
Tôi không thể làm gì khác, buộc phải bế nó, cười miễn cưỡng.
Ngũ quan của nóđã nảy nở hơn, rất nhiều người nói nó giống tôi.
Song, khi cúi đầu nhìn nó, tôi chỉ thấy đôi mắt nó cực kỳ giống người kia.
Trong chớp mắt, tôi liền buồn nôn.
Ngày 24 tháng 4 năm 371.
Tôi đã biết sự thật, thì ra việc bác sĩ nói tôi phá thai sẽ chết là giả, chính Tuyên Thao bảo ông ấy nói như vậy.
Anh ấy ghen tị Nguyễn Chính Sơ trở thành hoàng đế, còn anh ấy chỉ là thân vương.
Tuyên Thao muốn cướp đi tất cả của anh ta, thậm chí còn muốn con của Tế Chính Sơ gọi mình là bố.
Tôi giận run lên.
Tôi mắng chửi anh ấy làđồ biến thái.
Tôi hỏi anh ấy rằng, có phải… Anh ấy cướp tôi khỏi Tế Chính Sơ cũng vì nguyên nhân này không.
Anh ấy vùi đầu vào cổ tôi, run rẩy nói không phải.
Anh ấy nói yêu tôi.
Anh ấy nói hối hận khi để tôi sinh con của người khác.
Anh ấy nói rằng, Âm Hoa, chúng ta sinh một đứa bé của mình được không?
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tế Tu đọc nhật ký, ngỡ như cả thế giới đều tĩnh lặng, không một âm thanh.
Từng con chữ trong nhật ký dần trở nên mơ hồ, y chớp mắt, mới lại nhìn thấy rõ.
Ngón tay cầm nhật ký của Tế Tu trắng bệch.
Y ngây người, không nhúc nhích.
Sau đó, y lại cúi đầu đọc tiếp, bình tĩnh tới tàn nhẫn, như thể đang tự hành hạ chính mình.
Y đọc từng dòng đầy hân hoan và hạnh phúc miêu tả Tiểu Tuyển ra đời, cùng với sự chán ghét không hề che giấu của mẹ dành cho y trong nhật ký. Tuổi thơ của Tế Tu hiện lên trước mắt y theo một phương thức khác.
Ban đầu, tim y còn âm ỉ đau, nhưng rồi, y cũng dần chết lặng, thậm chí còn nảy sinh khoái cảm khi biết rõ chân tướng.
…Thì ra là vậy.
Thì ra bọn họ ghét y, bởi vì y không phải con của bọn họ.
Nguyên nhân này khiến y dễ tiếp nhận hơn những nguyên nhân khác.
Y mặt không cảm xúc lật dở từng trang nhật ký, tựa như đang lướt qua tuổi thơ xám xịt suốt mười mấy năm của mình.
Rất nhanh, y đã mở tới trang cuối cùng.
— Cũng là buổi tối trước khi Tế Tu bị đuổi ra khỏi nhà.
Ngày 28 tháng 6 năm 385.
Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Tuyển làm bánh ngọt.
Thằng bé vẽ một chiếc cầu vồng xiêu xiêu vẹo vẹo trên bánh ngọt rồi tặng cho tôi.
Thằng bé nói mẹ cũng đẹp như cầu vồng vậy.
Tim tôi tan chảy, cục cưng của tôi thật đáng yêu.
Vậy bố thì sao? Tuyên Thao hỏi.
Tiểu Tuyển nhào vào lòng anh ấy, cười nói, bố là bầu trời.
Nhìn nụ cười trên môi Tuyên Thao, lòng tôi bỗng có cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Tôi nghĩ, chúng tôi là một gia đình đầm ấm mỹ mãn xiết bao. Nếu như, Tế Tu không có mặt trên đời.
“Tế Tu, lấy được rồi.” Giọng nói Trịnh Đông Trì không nén được phấn khích, thấy hành động của Tế Tu, ông hỏi: “Cậu đang đọc gì vậy?”
“Không có gì.” Tế Tu đóng quyển nhật ký, chậm rãi đặt về vị trí cũ, hỏi: “Chúng ta đi bây giờ sao?”
Trịnh Đông Trì cười: “Không không không, cậu biết không, lãnh đạo của Địa Tinh là một tên dở hơi kỳ quặc, ông ta cực kỳ ghét hiệp nghị điện tử, cho rằng thứ đó không an toàn, chỉ thích hiệp nghị bằng giấy. Trong nhà này có vô số hiệp nghị với Địa tinh.”
Trịnh Đông Trì giấu văn kiện vừa trộm được vào ngực, rồi lấy một chai rượu vang trong chiếc tủ bên cạnh cho Tế Tu.
Tế Tu lùi về sau một bước, lãnh đạm nói: “Ông làm đi, tôi không tham gia.”
“Tại sao?”
“Tôi có vợ con, không giết người phóng hỏa.”
“Nhưng cậu là tòng phạm.” Trịnh Đông Trì lại gần, cười xấu xa: “Là loại tòng phạm tự giết bố đẻ của mình.”
Nói xong, Trịnh Đông Trì vẩy rượu vào đống văn kiện, móc ra một chiếc bật lửa.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tới lúc Tế Tu và Trịnh Đông Trì rời khỏi căn xép, tầng hai đã bị thiêu cháy. Căn xép này có khá nhiều món đồ bằng gỗ, bắt lửa là chuyện hết sức dễ dàng. Tòa nhà này hơi khép kín, nhìn từ bên ngoài gần như không nhận ra điều gì bất thường, cho nên chưa ai phát hiện bất thường.
Dường như Trịnh Đông Trì đang có tâm trạng rất tốt, ông đưa cho Tế Tu một điếu thuốc.
Tế Tu không nhận, giải thích: “Tôi còn con nhỏ, không thích mùi thuốc lá.”
“Chậc, vô vị.” Trịnh Đông Trì phất tay: “Tôi đi đây, ngày mai tôi ra ngoài mua phân bón, có lẽ sẽ không trở lại nữa.”
“Ừ.”
Tế Tu đứng tại chỗ rẽ một lúc, sau đó mới chuẩn bị quay về. Nào ngờ, vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Tế Tu hơi sửng sốt, quay người, lại có tiếng chó sủa rõ ràng từ tầng xép.
Điêu Điêu?
Tại sao nó lại ở đó?
Tế Tu quay lại đám lửa, men theo tiếng Điêu Điêu, mở cửa một căn phòng.
Không biết căn phòng này được sửa lại từ khi nào, xếp đầy những thiết kế hào nhoáng không thực tế.
— Nó đã trở thành phòng đọc sách của Tế Tiểu Tuyển. Không hiểu tại sao Tế Tuyên Thao lại chọn một nơi quan trọng như vậy thành phòng đọc sách của Tế Tiểu Tuyển, có thể vì cậu ta nghĩ từ khung cửa sổ gian phòng này sẽ nhìn thấy tán cây đẹp mắt chăng.
Thật hiếm có, Tế Tu lại còn có suy nghĩ hài hước như thế.
Tế Tu đi qua bình phong mới biết tại sao Điêu Điêu lại sủa ở đây.
Tế Tiểu Tuyển ngã dưới đất, chân bị thương, khuôn mặt dính máu, Điêu Điêu vừa sủa vừa vòng quanh cậu ta.
Có lẽ do tối nay Tế Tiểu Tuyển tới phòng đọc sách, lén lút dắt Điêu Điêu đến chơi cùng mình.
Không có gì phải thắc mắc khi Điêu Điêu rất được mọi người yêu thích, còn Tế Tiểu Tuyển, từ trước tới giờ cậu ta không hề biết đồ của người khác nghĩa là gì, thú cưng của người khác nghĩa là gì.
Lửa ở tầng hai đã lan tới đây, khói bay mù mịt.
Hiển nhiên, Tế Tiểu Tuyển không chịu nổi, tê liệt dưới đất. Nhìn thấy Tế Tu, cậu ta mới bừng tỉnh, gắng gượng mở mắt, ho dữ dội: “Anh…Khụ khụ… Anh tới cứu em sao… Khụ khụ… Em, em tỉnh dậy… Phát hiện chỗ này bị cháy… May mà anh tới đây…”
Tế Tu nhìn cậu ta, trong đầu vô thức hiện lên những dòng chữ trong nhật ký.
“Nó có thể chết ngay từ khi chào đời được không.”
“Tôi nhìn Tiểu Tuyển của tôi, cảm giác như cuộc đời mình được tô thêm sắc màu.
Tiểu Tuyển là thiên sứ của thế giới này.”
“Chúng tôi đã tính sẽđể Tế Tu rời khỏi nhà mình, nhưng lại bất ngờ phát hiện Tiểu Tuyển mắc căn bệnh kỳ quái ấy. Tôi ngỡ như trời sắp sập xuống. Tế Tu có thể làm thuốc cho Tiểu Tuyển, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Sự tồn tại của đứa bé này cũng không hoàn toàn là sai lầm. Chờ bệnh tình của Tiểu Tuyển thuyên giảm hẵng để nóđi.”
“Cục cưng của tôi thật đáng yêu.
Tôi nghĩ, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn xiết bao. Nếu như Tế Tu không xuất hiện.”
“Khụ khu, anh…” Tế Tiểu Tuyển vừa sợ vừa tủi thân, chảy nước mắt.
“Anh… Chân em bị thương rồi, đau quá… Khụ khụ… Anh mau tới đi..”
Tế Tu bước về phía cậu ta.
Tế Tiểu Tuyển gắng sức vươn tay ra, dường như muốn Tế Tu bế cậu ta lên.
Tế Tu ngồi xổm xuống.
Tế Tiểu Tuyển ho liên tục, vươn tay xa hơn, chờ Tế Tu bế mình.
Tế Tu đưa tay ra, sau đó bế Điêu Điêu bên cạnh.
“Anh?” Tế Tiểu Tuyển không kịp phản ứng.
Tế Tu đứng dậy, bế Điêu Điêu đi ra ngoài.
Tế Tu trợn tròn mắt: “Anh —-“
Cậu ta dùng toàn bộ sức lực để gọi câu này, vừa gọi xong liền bị khói sặc vào cổ họng, ho chảy cả nước mắt.
“Anh —-” Khuôn mặt cậu ta đẫm nước mắt, run rẩy gọi anh mình, gọi đến cuồng loạn.
— Nhưng anh cậu ta từ đầu tới cuối đều không quay đầu lại.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tới lúc Tế Tu sắp về đến phòng mới có người phát hiện đám cháy. Ai ai cũng kinh hoảng, đèn đuốc sáng choang, ồn ào huyên náo.
Tế Tu nghe thấy tiếng Tế Tuyên Thao đang nén giận quát mắng, hỏi tại sao không có ai trông coi, hỏi tại sao hệ thống cứu hỏa mất hiệu lực.
Cả nhà họ Tế nháo nhào như nồi cháo, sau đó, bỗng có người hoảng sợ hỏi: “Cậu út đâu rồi?!”, “Nghe nói bên trong còn có người!”
Tế Tu vào phòng, đóng cửa lại, đẩy tất cả những âm thanh ồn ào kia ra ngoài cửa.
Căn biệt thự này cách âm rất tốt. Lý Phá Tinh và Vũ Trụ còn đang ngủ.
Lý Phá Tinh trong cơn say giấc như ngửi thấy mùi tín tức tố của Tế Tu, nhích vào lòng y theo bản năng, mùi hương tín tức tố ấm áp như cỏ xanh dưới nắng của Lý Phá Tinh cũng tràn ngập trong không khí, chầm chậm bao lấy Tế Tu, khiến trái tim đang đập loạn nhịp của Tế Tu dần bình yên trở lại, ngay cả cơ thể lạnh như băng cũng dần ấm lên.
Tế Tu nhích lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ thật nhẹ lên môi Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh hừ khẽ, ngoan ngoãn hơi cong môi thuận theo.
Tế Tu ôm hắn, nhắm mắt lại, hàng mi đen dày như lông vũ khẽ rung dưới ánh trăng trong trẻo.
Sau đó, hắn khẽ khàng hôn Lý Phá Tinh, từng chút từng chút một.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Nghe nói, tới lúc được cứu, Tế Tiểu Tuyển đã gần như thoi thóp. Vốn dĩ sức khỏe của cậu ta đã không tốt, lại còn hít phải quá nhiều khói, khiến căn bệnh của cậu ta hoàn toàn bộc phát. Lại nghe nói, cuộc phẫu thuật kéo dài cả đêm, giờ cậu ta đang nằm trong phòng vô khuẩn ở trang viên phía nam, không biết bao giờ mới tỉnh lại được.