Kết quả phẫu thuật tệ hơn so với tưởng tượng. Giống như những gì Tế Tu đã nói với Lý Phá Tinh, không ai có thể đảm bảo cuộc phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công, chữa trị hoàn toàn căn bệnh này không đơn giản như vậy. Chỉ cần phẫu thuật thất bại, rất có thể sẽ phải tiến hành vô số lần phẫu thuật khác.
Theo kế hoạch ban đầu, đội chữa trị sẽ thảo luận với Tế Tu trước, quan sát vài ngày rồi mới bắt đầu phẫu thuật, nào ngờ Tế Tu lại gặp tai nạn, chỉ gửi cho bọn họ một số tài liệu và nhắc nhở. Chưa kể, vì tình huống đột xuất mà bọn họ phải tiến hành phẫu thuật khẩn cấp, trước thời hạn đã định. Có hai yếu tố này, hiển nhiên cuộc phẫu thuật càng dễ xảy ra vấn đề.
Chỉ có điều, bác sĩ Lâm tận lực không nhắc tới Tế Tu trong báo cáo kết quả, chỉ nói là vì thời gian quá gấp rút.
—-Nếu nói phẫu thuật thấy bại vì thiếu một ai đó… Nghe như thể cả đám người bọn họ đều vô dụng, mặc dù Tế Tu đúng là có chút tài năng, ví dụ như y đã vô tình nhắc tới việc để Tế Tuyên Thao thử kiểm tra trong tài liệu gửi cho bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm hít sâu một hơi.
Dù vậy, coi như Tế Tu có là nhân tài hàng đầu của đế quốc trong lĩnh vực này, chẳng lẽ chỉ vì thiếu một người mà không thể tiến hành phẫu thuật sao?!
Nghĩ vậy, ông ta càng có thêm ý chí chiến đấu, hận không thể bắt Tế Tuyên Thao nằm xuống giường cho bọn họ nghiên cứu bảy tám chục lần.
Hiển như Tế Tuyên Thao không chịu. Sau khi biết lần thử đầu tiên thất bại, mặt ông ta đen sì, cứ như các bác sĩ giáo sư này nợ tính mạng ông ta vậy. Ông ta chưa lành vết thương, mắng chửi người khác cũng thều thào yếu ớt, thế mà vẫn trầm mặt chửi nửa ngày được. Trong đội chữa trị có một bác sĩ mới, bị chửi mắng kinh khủng quá, không kìm được phản bác: “…Vốn dĩ cuộc phẫu thuật này đã rất khó khăn rồi, hơn nữa chúng ta cũng thu được kết quả mà.”
“Mấy người thu được cái gì?!”
“Chúng tôi có thể trích vật chất hữu ích từ cơ thể của ngài, giúp thiếu gia tạm thời khôi phục sức khỏe.”
…Vậy tức là lấy ông ta làm thuốc, hệt như những gì bọn họ đã từng làm với Tế Tu.
Môi Tế Tuyên Thao run rẩy, ông ta ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lâm: “Có phải nếu bị dùng làm thuốc thì sẽ phát bệnh giống Tế Tu không? Nếu ông làm tương tự với tôi, tôi cũng…”
“Mặc dù trên lý thuyết là vậy, nhưng ông có kháng thể hoàn chỉnh, tỷ lệ phát bệnh sẽ nhỏ hơn Tế Tu rất nhiều —“
“Vậy tức là tôi cũng có khả năng phát bệnh?” Tế Tuyên Thao vội vàng cắt lời.
Bác sĩ Lâm hơi do dự, gật đầu.
“Không được.” Tế Tuyên Thao thở hổn hển: “Không thực hiện phương án này được.”
“…Bố?” Một giọng nói yếu ớt từ trên giường truyền tới.
Tế Tuyên Thao chấn động, quay lại nhìn Tế Tiểu Tuyển. Không biết Tế Tiểu Tuyển tỉnh dậy từ khi nào, cũng không biết thằng bé đã nghe được bao nhiêu. Tuy trên mặt Tiểu Tuyển đang băng vải, miệng đeo máy thở, nhưng vẫn có thể nhận ra thằng bé đang cực kỳ khổ sở. Tế Tiểu Tuyển của ông ta đang nhìn ông ta bằng đôi mắt ngấn lệ, hỏi rằng: “Bố…Bố không muốn cứu con sao?”
Lòng Tế Tuyên Thao rối loạn, ông ta hốt hoảng giải thích: “Không, không phải vậy đâu Tiểu Tuyển. Bố chỉ nghĩ rằng, nghĩ rằng nếu bố cũng bị bệnh, con sẽ sẽ không còn cách nào hồi phục nữa.”
Tế Tiểu Tuyển hỏi tiếp: “Vậy bố muốn con chết ở đây sao?”
Tế Tiểu Tuyển thở dồn dập hơn, nước mắt trào ra, chảy xuống gối: “Bố, bố phải cứu con, bố yêu con mà đúng không? Bố nói sẽ luôn yêu con, lời bố nói không là gì sao?”
Tế Tuyên Thao im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ nói: “Tế Tiểu Tuyển, đương nhiên là bố yêu con.” Tế Tuyên Thao nhìn sang bác sĩ Lâm: “Anh lấy thuốc từ tôi để Tiểu Tuyển trở lại như trước, tiếp đến sẽ từ từ nghiên cứu giải phẫu cuối cùng, tìm ra phương pháp chữa khỏi bệnh.”
“Vậy ta sẽ lấy thuốc khi nào?” Bác sĩ Lâm hỏi.
Tế Tiểu Tuyển lại khẽ kêu: “Bố ơi, con đau.”
“Ngay bây giờ đi.” Tế Tuyên Thao trả lời.
Tế Tiểu Tuyển trông vẫn yếu ớt như thế, nước mắt còn chưa khô, nhưng khóe miệng đã cong lên, hân hoan nói: “Con yêu bố nhất.”
Tế Tuyên Thao túm chặt ga giường, trong giây lát bỗng hiện lên ý định đứng dậy ngay lập tức, bỏ kế hoạch phẫu thuật. May mắn làm sao, ý định đó đã nhanh chóng biến mất. Ông ta nhắm mắt lại, lòng không cách nào bình tĩnh.
Tế Tuyên Thao hơi bất ngờ, cảm thấy Tế Tiểu Tuyển bỗng có gì đó xa lạ.
Ông ta tự hỏi rằng, đó thực sự là Tiểu Tuyển của mình sao.
…Tại sao con trai mình lại… Ích kỷ như thế?
Tế Tuyên Thao quyết định quá nhanh, thậm chí còn không đủ thời gian để chuẩn bị thuốc tê, đau tới nỗi ngất xỉu. Tới lúc tỉnh dậy, mặt ông ta đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Nói thật, ông ta vừa ngỡ như mình đã chết.
Ông ta nghĩ, quá đáng sợ.
Ông ta nhận ra Tế Tiểu Tuyển đang nói chuyện với vợ mình.
Tế Tiểu Tuyển đang nằm trên giường, có lẽ vì được dùng thuốc mà sắc mặt cậu ta đã tốt hơn một chút, không còn tái nhợt như lúc mới tỉnh dậy.
“Mặt con sao rồi mẹ?”
“…Tiểu Tuyển đừng lo, chỉ là vết thương rất nhỏ thôi, chẳng bao lâu nữa con sẽ khỏi.”
Bọn họ còn không để ý Tế Tuyên Thao đã tỉnh dậy.
Đầu cuối của Tế Tuyên Thao vang lên, ông ta nhìn dãy số, muốn ra ngoài nghe điện, nhưng không đủ sức nên nhận điện ngay tại chỗ: “Tôi biết tất cả văn kiện đều bị thiêu hủy, vì vậy tôi mới bảo các cậu khẩn cấp ngụy tạo bản khác, tuyệt đối không được để người Lục tinh biết.”
Tế Tuyên Thao cúp máy, giọng nói tỏ rõ ông ta đang nén giận.
Tới lúc nhận điện lần thứ hai, chẳng mấy chốc ông ta đã quát ầm lên: “Còn chưa tra ra vụ hỏa hoạn?! Tôi nuôi các cậu để làm gì?!”
Tế Tuyên Thao cúp máy, giận tới mức ngực phập phồng, khiến vết thương âm ỉ đau.
“Anh làm gì thế Tế Tuyên Thao, con còn đang nằm đây, anh giận mà không biết ra ngoài sao…” Phu nhân Tế oán trách.
Không biết tại sao, Tế Tuyên Thao càng thấy vết thương đau hơn. Ông ta bỗng cảm thấy vô cùng bực bội, bực đến mức muốn đập phá đồ đạc.
Đúng lúc này, Tế Tiểu Tuyển nói: “Bố, con biết ai là người phóng hỏa.”
Tế Tuyên Thao ngẩng phắt đầu nhìn Tế Tiểu Tuyển, ánh mắt sắc nhọn như mũi tên: “Là ai?”
“Là anh.” Tế Tiểu Tuyển cúi đầu, túm chặt ga trải giường, mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh. Cậu ta nhắm mắt lại, hàng mi đen đẫm lệ run run, như thể đang hồi tưởng lại một cơn ác mộng: “…Con tận mắt nhìn thấy.”
“Con nhìn thấy anh trên tầng xép. Con muốn anh cứu mình, nhưng anh cố tình không cứu, vứt con trong đám lửa, bế con chó kia đi mất… anh ấy muốn con chết. Tại sao? Thì ra anh ấy hận con đến thế sao? Hận tới mức muốn con chết sao… Anh ấy phóng hỏa là vì muốn giết con sao?”
Phu Nhân Tế kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó, bà ta giận run người, miệng cũng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói chói tai: “—- Em biết mà! Em biết tâm lý Tế Tu có vấn đề mà! Từ hồi nó còn bé em đã cảm thấy nó u ám ác độc rồi! Thì ra đúng là vậy! Tiểu Tuyển đã làm sai gì chứ? Sao nó lại nỡ nhẫn tâm như thế!!”
Tế Tuyên Thao liên tục gọi cho Tế Tu, nhưng không ai bắt máy.
Bên trái phòng thí nghiệm có một cửa sổ sát đất bị một cái tủ chặn lại, căn bản chỉ dùng để trang trí. Tuy nhiên, tầng tủ thứ hai bị hỏng, nếu tách bụi cây, đứng ở đó có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng.
Chỉ một mình Tế Tu biết chuyện này, bởi kể từ khi còn nhỏ, y đã là người quen thuộc với phòng thí nghiệm này nhất.
Bây giờ,